Chương 6 - Người Chồng Ngốc Mà Lại Thông Minh
“Thôi gia là Thôi gia, tôi là tôi.”
Tôi bình tĩnh đáp.
“Dự án này do tôi độc lập phụ trách, không liên quan gì đến nhà họ Thôi.”
Lâm Tuấn mỉm cười đầy ẩn ý: “Tất nhiên, tất nhiên.”
Trong lúc trò chuyện, tôi đứng dậy đi vệ sinh.
Có lẽ do tác dụng của rượu vang, bước chân tôi hơi loạng choạng, khi quay lại phòng thì bất ngờ khựng lại.
Lâm Tuấn lập tức đứng lên, nhanh chóng đỡ lấy cánh tay tôi.
“Cẩn thận.”
Khoảng cách giữa chúng tôi đột ngột rút ngắn, tôi có thể ngửi thấy hương nước hoa nhè nhẹ trên người anh.
Bàn tay anh mạnh mẽ và vững vàng, dừng ở eo tôi một giây rồi mới buông ra.
“Cảm ơn.”
Tôi hơi ngượng, chỉnh lại áo vest.
“Nền nhà hơi trơn.”
Lâm Tuấn lịch thiệp lùi lại nửa bước: “Đáng lẽ nên nhắc nhân viên chú ý hơn. Miễn là ngài Trình không sao là được.”
Ngay khoảnh khắc đó, ở một góc khuất của nhà hàng, một vị khách kín đáo giơ điện thoại lên, lặng lẽ chụp lại toàn bộ cảnh này.
14
Vừa quay lại chỗ ngồi, điện thoại tôi rung lên.
Là tin nhắn của Thôi Minh Vũ:
【Tây Tây ở đâu vậy? Trời mưa to sấm chớp, anh sợ lắm.】
Tôi ngẩng nhìn ra cửa sổ, quả nhiên chẳng biết từ lúc nào trời đã vần vũ mây đen, mưa bắt đầu đập lộp bộp vào kính.
Tôi gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Thôi Minh Vũ co ro ở góc sofa.
Từ sau trận mưa giông bất ngờ tuần trước khiến anh sợ hết hồn, tôi luôn để ý đến thay đổi thời tiết.
【Bây giờ em đang bàn công việc, tối sẽ về muộn.】
Tôi trả lời, rồi bổ sung thêm một câu:
【Bật tiếng tivi to lên thì sẽ không sợ sấm nữa.】
Đặt điện thoại xuống, tôi ép mình tập trung trở lại cuộc đàm phán.
Dự án này vô cùng quan trọng với công ty, nếu thành công, không chỉ chứng minh được năng lực của tôi, mà còn đem lại một khoản thu nhập đáng kể cho doanh nghiệp gia đình.
Trong khi đó, tại căn hộ cao cấp ở đầu bên kia thành phố, Thôi Minh Vũ đứng trước cửa sổ sát đất, không biểu cảm nhìn màn mưa xối xả ngoài trời.
Trên màn hình điện thoại là bức ảnh vừa nhận được — tôi và một người đàn ông xa lạ đứng rất gần, tay đối phương còn đặt trên eo tôi.
“Tổng giám đốc Lâm của Tập đoàn Lâm…”
Giọng Thôi Minh Vũ lạnh như băng.
Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh rất lâu, rồi bất ngờ ném mạnh điện thoại xuống ghế sofa.
Anh giật bung hai chiếc cúc áo trên cùng, hơi thở nặng nề.
Lý trí mách bảo rằng đây chỉ là một buổi gặp gỡ thương mại bình thường, nhưng hình ảnh người khác chạm vào tôi vẫn khiến trong ngực anh bốc lên một ngọn lửa vô hình.
Ngoài trời, một tia chớp xé ngang, ngay sau đó là tiếng sấm rền chói tai.
Ý nghĩ lóe lên, Thôi Minh Vũ cầm điện thoại chụp lại cảnh mưa lớn ngoài cửa sổ, gửi cho tôi:
【Anh nhớ em lắm, anh đến tìm em ngay.】
Gửi xong, anh cố tình không mang ô, lao thẳng ra ngoài.
Trong nhà hàng, khi tôi thấy tin nhắn ấy, tim lập tức hẫng một nhịp.
Thôi Minh Vũ một mình chạy ra ngoài giữa trời mưa lớn?
Với trí óc hiện giờ của anh, lạc đường đã là nhẹ nhất!
【Đừng ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà đợi em về!】
Tôi vội vàng nhắn lại, ngón tay còn run lên.
“Ngài Trình, có chuyện gấp sao?”
Lâm Tuấn chú ý thấy vẻ mặt tôi thay đổi.
Tôi ngẩng lên, gương mặt đầy áy náy: “Xin lỗi, nhà tôi có chút việc gấp… Chúng ta có thể dời buổi đàm phán hôm nay không?”
Lâm Tuấn khẽ nhìn tôi một cái, rồi mỉm cười: “Không sao, tôi hiểu mà.”
Anh đứng dậy, chu đáo kéo ghế cho tôi.
“Chuyện làm ăn để lần sau bàn cũng được, tôi rất mong được gặp lại ngài.”
Lúc này tôi chỉ lo lắng trong lòng, hoàn toàn không để ý đến ẩn ý trong lời anh, chỉ biết cảm kích gật đầu: “Cảm ơn anh đã thông cảm.”
15
Hai mươi phút sau, taxi dừng trước cổng khu chung cư.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, tôi bung ô chạy thẳng về tòa nhà mình ở, nhưng ở cửa lại thấy một bóng người ướt sũng.
Thôi Minh Vũ ngồi trên bậc thềm, ôm gối, tóc ướt dính sát vào má, chiếc sơ mi trắng gần như trong suốt bám chặt vào người, trông chẳng khác nào một chú chó lớn bị bỏ rơi.
“Minh Vũ!”
Tim tôi như thắt lại, chẳng kịp cầm ô, tôi lao thẳng đến.
“Sao anh lại ở đây?”
Thôi Minh Vũ ngẩng lên, lông mi còn vương giọt nước: “Trời mưa to sấm chớp, anh sợ… Anh muốn tìm em, nhưng em bảo đừng rời khỏi nhà…”
Anh mím môi, vẻ mặt tủi thân.
“Anh không biết em ở đâu, vừa ra ngoài thì cửa tự đóng lại, nên chỉ có thể ngồi trước cửa nhà đợi em…”
Mũi tôi cay xè, vội lấy chìa khóa mở cửa, vừa kéo Thôi Minh Vũ vào trong.
“Ngốc quá, mưa thế này cũng không biết tránh à!”
Thôi Minh Vũ ngoan ngoãn theo tôi vào nhà, nhưng vừa đến bậc cửa thì vấp một cái, cả người ngã nhào vào lòng tôi.
Tôi bị anh va mạnh đến lùi mấy bước, lưng áp sát vào tường.
Cơ thể ướt sũng của hai người dính sát vào nhau, nhịp tim nhanh và mạnh của Thôi Minh Vũ truyền qua lớp áo mỏng.
“Trên người Tây Tây có mùi của người khác…”
Thôi Minh Vũ bỗng nói giọng trầm trầm, mũi khẽ chạm vào cổ tôi để hít lấy mùi hương.
Tôi sững lại: “Gì cơ?”
“Mùi khó chịu.”
Anh cau mày trẻ con, ngón tay nắm chặt vạt áo vest của tôi.
“Không thích.”