Chương 4 - Người Chồng Đã Quên

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Phải rồi…

Bởi vì miếng ngọc này… là vật cha mẹ tôi để lại cho tôi.

Ngày anh cầu hôn tôi, tôi đã trao cho anh miếng ngọc ấy.

Tôi nghẹn ngào nói với anh: “Tự Hành, đây là thứ duy nhất cha mẹ để lại cho em trước khi mất, cũng là thứ quan trọng nhất với em.”

“Giờ em giao nó cho anh, bất cứ lúc nào anh cũng phải nắm chặt trong tay, biết không?”

Vẻ mặt Phó Tự Hành khi ấy vô cùng nghiêm túc, anh thề chắc như đinh đóng cột:

“Anh sẽ nắm chặt lấy nó, cũng như nắm chặt lấy em, tuyệt đối không buông tay.”

Đó là một trong những biểu tượng cho tình yêu của chúng tôi.

Tôi từng nghĩ miếng ngọc đó đã chìm sâu xuống đáy biển bảy năm trước rồi.

Không ngờ Phó Tự Hành vẫn giữ đúng lời hứa, ngay cả khi rơi xuống biển cũng vẫn nắm chặt trong tay.

Thế nhưng khoảnh khắc này, tôi lại mong ước nó đã rơi xuống biển mất rồi.

Còn dễ chịu hơn việc giờ đây, nó lại đang được đeo trên cổ một người khác.

Lúc đó, Lâm Sơ Tuyết vẫn còn tha thiết cầu xin tôi.

Cô ấy nói: “Miếng ngọc này là Tự Hành tặng em, em không nỡ đưa cho ai khác.”

“Nhưng em muốn chế tác lại một miếng y hệt, mà lại không tìm được loại ngọc này. Loại ngọc này trong nước có nhiều hơn.”

“Chị Thẩm, khi về nước chị có thể để ý giúp em không?”

Tôi khó khăn mở miệng, hỏi cô ấy: “Chỉ là một miếng ngọc phỉ thúy loại B thôi, sao cô lại muốn phục chế?”

Lâm Sơ Tuyết đỏ mặt, khẽ xoa bụng mình.

Ngượng ngùng nói: “Em muốn tặng nó cho đứa con sắp chào đời của tụi em. Đây là biểu tượng cho tình yêu của bọn em.”

Đầu tôi như bị sét đánh.

Lâm Sơ Tuyết… đang mang thai.

Lúc này, cô ấy lại nói tiếp: “Nhưng hiện tại Tự Hành vẫn chưa biết. Chị Thẩm làm ơn giữ bí mật giúp em.”

“Ngày mai là ngày đầu tiên em gặp Tự Hành. Em muốn chọn ngày đó để nói với anh ấy tin vui này.”

Còn ngày mai… là ngày 24 tháng 7.

Chính là ngày mà bảy năm trước, chính quyền công bố Phó Tự Hành đã gặp nạn.

Ngày giỗ của ‘người chồng’ tôi… lại là kỷ niệm ngày hai người họ gặp nhau.

Tôi thật sự không thể cười nổi nữa, viện cớ đi vệ sinh rồi rời khỏi.

Khi quay lại, tôi thấy Lâm Sơ Tuyết đang cúi đầu, cầm một bức ảnh trong tay.

Tôi đến gần mới phát hiện, đó là bức ảnh chân dung nhỏ của Phó Tự Hành mà tôi luôn mang theo bên mình.

Chắc là lúc nãy đi vệ sinh, tôi sơ ý đánh rơi.

Lâm Sơ Tuyết ngơ ngác nhìn tôi: “Đây là chồng đã mất của chị Thẩm sao? Đúng là rất giống chồng em thật.”

Tôi nhìn bức ảnh ấy, ngực đột nhiên đau như bị xé toạc.

Tôi bỗng có một loại xúc động muốn nói ra hết tất cả sự thật.

Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Sơ Tuyết, tôi lại không thể mở miệng.

Giây tiếp theo, bức ảnh trên tay cô ấy đột nhiên bị người khác giật lấy, đưa trả cho tôi.

Tôi quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Phó Tự Hành.

Giọng anh thản nhiên: “Đồ của cô Thẩm, nên giữ cho cẩn thận.”

Tôi ngẩn người nhận lấy.

Phó Tự Hành cúi người bế Lâm Sơ Tuyết lên, ánh mắt như cảnh cáo nhìn tôi.

“Sơ Tuyết mệt rồi, tôi đưa cô ấy lên nghỉ ngơi.”

“Cô Thẩm cứ tự nhiên.”

Tôi nhìn anh cẩn thận ôm Lâm Sơ Tuyết lên lầu, dáng vẻ nâng niu trân quý ấy… tôi quá đỗi quen thuộc.

Quen thuộc đến mức nước mắt không thể kiềm lại mà tuôn rơi.

Sự thiên vị và dịu dàng của anh, trước đây từng chỉ dành cho tôi.

Tôi bắt đầu thấy khó thở, chứng trầm cảm đột ngột phát tác.

Nhưng lần này tôi lại quên mang thuốc, chỉ có thể ngồi thụp xuống, dùng sức ấn chặt lồng ngực, cố xoa dịu cơn đau nhói như bị xé nát trong tim.

Không biết đã qua bao lâu, phía trên đầu bỗng vang lên một giọng nói trầm nhẹ.

“Cô Thẩm, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút.”

Chỉ là một câu khách sáo xa cách như thế, nhưng lại khiến cơn đau nơi tim tôi lắng dịu ngay tức khắc.

Phó Tự Hành đã mất trí nhớ sẽ mãi mãi không biết… anh quan trọng với tôi đến nhường nào.

Tôi hít sâu, bình ổn một lúc, mới nhẹ giọng đáp: “Được.”

Phó Tự Hành lái xe đưa tôi đến một vùng biển.

Chính là vùng biển năm xưa anh gặp nạn.

Tim tôi như cùng những con sóng dập dềnh cuộn trào, ánh mắt cũng không kiềm được mà nhìn về phía Phó Tự Hành.

Bất chợt, anh cất giọng trầm thấp hỏi tôi: “Cô Thẩm, chồng cô là người thế nào?”

Tôi sững người một giây, chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, tôi lại phải giới thiệu anh… với chính anh.

“Chồng tôi… anh ấy không giỏi ăn nói, nhưng khi yêu tôi, lại yêu đến mức tận cùng.”

“Năm chúng tôi tốt nghiệp cấp ba, anh ấy tỏ tình với tôi. Một người kiêu ngạo và xuất sắc như vậy, lúc ấy lại đỏ mặt đến mức luống cuống, còn ngã sõng soài trên mặt đất.”

“Đám cưới của chúng tôi là do anh ấy âm thầm chuẩn bị suốt nửa năm, giấu tôi, đích thân đặt vận chuyển cẩm tú cầu xanh đậm từ Nhật về. Mỗi chi tiết trong lễ cưới đều do anh ấy tự tay quyết định.”

“Cha mẹ tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, trong lễ cưới, anh ấy đã thề sẽ cho tôi một mái nhà…”

Chỉ cần nhớ lại những ký ức ấy thôi, tôi đã hạnh phúc đến muốn rơi nước mắt.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tự Hành, tôi lại phát hiện sắc mặt anh vẫn hoàn toàn thản nhiên, không chút lay động.

Anh… vẫn chưa nhớ ra điều gì.

Có lẽ… cả đời này anh cũng sẽ không nhớ được rằng, anh từng yêu tôi sâu đậm như vậy.

Tôi không kìm được, khẽ hỏi: “Phó tiên sinh, nếu anh thật sự là chồng tôi… anh sẽ chọn tôi, hay chọn Lâm Sơ Tuyết?”

Phó Tự Hành khẽ cau mày, ánh mắt lạnh đi vài phần.

“Xin lỗi, hiện tại tôi chỉ yêu người vợ mới cưới của mình.”

“Tôi đã tận miệng hứa với Sơ Tuyết trong lễ cưới, rằng sẽ yêu cô ấy, cưng chiều cô ấy cả đời. Cô hiểu chứ?”

Hốc mắt tôi ướt nhòe, lòng không kìm được thầm hỏi: Còn tôi thì sao? Vậy lời hứa năm xưa anh nói với tôi, chẳng lẽ không tính gì sao?

Tôi không khóc nổi nữa.

Những giọt nước mắt vì yêu anh… tôi đã khóc đến cạn rồi.

Vì vậy tôi cũng không nói thật nữa.

Chỉ khẽ cười cay đắng gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không làm phiền hạnh phúc của hai người nữa.”

“Phó tiên sinh, anh có thể nể tình chúng ta từng hợp tác, trước khi tôi rời Đức, giúp tôi một việc được không?”

Phó Tự Hành nói: “Cô cứ nói.”

Tôi nhìn ra biển, giọng khàn khàn: “Chính vùng biển này là nơi chồng tôi gặp nạn.”

“Ngày mai là ngày giỗ của anh ấy. Tôi muốn mời anh đến cùng tôi làm lễ tưởng niệm.”

“Sau khi tưởng niệm xong, tôi sẽ hoàn toàn buông tay, không bao giờ quay lại nơi này nữa.”

Phó Tự Hành hơi do dự, nhưng có lẽ vì muốn tôi sớm rời đi.

Cuối cùng anh vẫn gật đầu, nói: “Được.”

Tôi nhìn bóng lưng anh lạnh lùng rời đi, nỗi đau trong lòng làm sao cũng không thể đè nén.

Phó Tự Hành, sau khi tiễn biệt anh của bảy năm trước… chúng ta sẽ thật sự chia tay rồi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)