Chương 3 - Người Chồng Đã Quên

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Đình Vũ, anh rất khó để yêu một người, nhưng một khi đã yêu, cả đời này anh chỉ nhận định một người.”

“Em từ nhỏ đã không có nhà, anh muốn cho em một mái nhà.”

“Anh sẽ trao cho em sự chung thủy tuyệt đối, tình yêu và bao dung – cho đến khi chết. Em có đồng ý làm vợ anh không?”

Tôi trong mơ khóc không thành tiếng, nhưng vẫn kiên định nói: “Em đồng ý.”

Nhưng khi tỉnh mộng, tất cả đều tan biến.

Chung thủy, tình yêu và bao dung của anh… giờ đã dành cho người khác.

Lời thề tan vỡ, hôn ước của chúng tôi cũng không còn giá trị.

Ngôi nhà anh từng hứa sẽ cho tôi, cũng đã vắng bóng anh rồi.

Trong hai ngày tiếp theo, tôi lần lượt bàn giao hết công việc với các quản lý chuyên nghiệp ở trong nước.

Cũng bảo thư ký đặt vé máy bay cho cô ấy về nước.

Chắc là cha của Lâm Sơ Tuyết – giám đốc tập đoàn Lâm thị – nghe được tin tôi đặt vé, tưởng rằng tôi sắp về nước nên đã mời tôi dùng bữa lần cuối.

Tôi không có lý do để từ chối, nhưng không ngờ trên đường đến, lại gặp cướp.

Lốp xe bị bắn thủng, những đồ quý giá trên xe và trên người tôi đều bị cướp sạch.

Trong đó có cả chiếc nhẫn tôi đã đeo suốt bảy năm trên ngón áp út.

Lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như thế, toàn thân run rẩy, hoảng loạn đến không biết phải làm gì.

Mãi đến khi một bóng dáng quen thuộc bước đến gần.

Phó Tự Hành dừng lại bên cạnh tôi, nhíu mày hỏi: “Cô không sao chứ?”

Trong cơn sợ hãi tột độ, tôi không kiềm được mà ôm chầm lấy anh. “Sao giờ anh mới tới…”

Phó Tự Hành khựng lại, nhưng không đẩy tôi ra.

Còn hiếm khi an ủi: “Không sao rồi.”

Đợi tôi bình tĩnh lại, nước mắt ngừng rơi, anh mới đẩy tôi ra.

Rồi nói: “Là Sơ Tuyết nghe tin cô xảy ra chuyện, bảo tôi đến đón.”

Tim tôi đau nhói, cuối cùng cũng bừng tỉnh khỏi nỗi sợ.

Người đàn ông trước mắt… đã không còn là Phó Tự Hành yêu tôi, chiều tôi, nói muốn cho tôi một mái nhà năm xưa nữa rồi.

Tôi cụp mắt, cười cay đắng, khẽ nói: “Cảm ơn anh… và cũng cảm ơn cô Lâm.”

Phó Tự Hành điềm đạm: “Cô lên xe trước đi, tôi đi trao đổi với cảnh sát một chút.”

Nói xong, anh xoay người rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi của anh, quay đầu lại ôm mặt, nước mắt từ kẽ tay không ngừng trào ra.

Trước đây mỗi khi tôi gặp chuyện khó khăn, anh luôn là người đầu tiên xuất hiện.

Ôm lấy tôi, an ủi tôi, thay tôi gỡ bỏ mọi u uất trong lòng.

Nhưng bây giờ, anh đã không còn thuộc về tôi nữa rồi.

Bữa tối tất nhiên bị hủy bỏ. Phó Tự Hành chịu trách nhiệm đưa tôi về khách sạn.

Trên đường về, anh ngồi ngay bên cạnh tôi, nhưng tôi đã kiềm chế bản thân, không vượt quá giới hạn nữa.

Cả quãng đường im lặng, cho đến khi gần đến cửa khách sạn, Phó Tự Hành bỗng quay đầu lại, nói với tôi —

“Cô Thẩm, thật ra lần đầu tiên tôi gặp cô, tôi không phải là không có cảm giác.”

Đầu tôi như có tiếng nổ vang lên, đột ngột quay sang nhìn Phó Tự Hành.

Anh nói có cảm giác với tôi… có phải nghĩa là anh không hoàn toàn quên tôi?

Thế nhưng vẻ mặt của Phó Tự Hành lại bình tĩnh đến lạ.

Anh nói: “Thẩm Đình Vũ, tôi dường như có một sự bài xích ăn sâu vào xương tủy với cô.”

Tôi không thể tin nổi, nhìn anh chằm chằm: Tại sao?”

Phó Tự Hành điềm đạm trả lời: “Vì tôi có linh cảm rằng cô có thể sẽ làm tổn thương Sơ Tuyết, phá hoại tình cảm giữa chúng tôi.”

“Chiếc nhẫn cô từng đeo… khiến tôi rất khó chịu.”

Tôi cố kìm nén cảm xúc: “Đó là chiếc nhẫn mà chồng quá cố của tôi tặng. Anh không nói… anh không phải chồng tôi sao?”

Phó Tự Hành rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Cô phân biệt được vậy là tốt.”

“Tôi và Sơ Tuyết rất yêu nhau. Giữa chúng tôi không có chỗ cho ai xen vào.”

Tôi quay mặt đi, che giấu nỗi đau nơi đáy mắt.

“Yên tâm, tôi sẽ không làm hại cô Lâm cũng sẽ không… phá vỡ hôn nhân của hai người.”

Bởi vì người Phó Tự Hành thuộc về tôi… đã chết trong vụ tai nạn bảy năm trước rồi.

Phó Tự Hành lúc này mới dịu giọng lại.

“Vậy thì tốt.”

Nói xong, anh còn khách sáo an ủi tôi: “Người đã rời đi rồi, cô Thẩm nên chấp nhận thực tại đừng chìm đắm trong quá khứ nữa.”

Tôi cười khổ một tiếng: “Không đâu.”

Bảy năm chờ đợi và đắng cay này… thật sự nên kết thúc rồi.

Xe dừng trước cửa khách sạn, tôi không chịu nổi bầu không khí trong xe, vừa định xuống thì…

Phó Tự Hành lại nói: “Sơ Tuyết rất xin lỗi vì hôm nay cô gặp cướp. Dù sao cũng vì đi gặp gỡ nhà họ Lâm mà cô bị liên lụy.”

“Cô ấy muốn mời cô đến nhà chơi bữa trưa mai để bù đắp. Cô Thẩm có thời gian không?”

Tôi không muốn đến nữa, không muốn nhìn họ thể hiện tình cảm trước mặt tôi.

Vừa định từ chối, thì thấy Phó Tự Hành nhíu mày, bổ sung: “Cô Thẩm, tôi hy vọng cô sẽ đến.”

“Nếu cô không đến, tôi sợ Sơ Tuyết sẽ buồn.”

Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, Phó Tự Hành chủ động đưa ra yêu cầu với tôi.

Trước kia khi chưa mất trí nhớ, anh cũng rất ít khi yêu cầu gì ở tôi.

Anh chỉ luôn cưng chiều tôi trong lòng bàn tay, nói rằng anh sẽ lo liệu tất cả, tôi chỉ cần tận hưởng hạnh phúc mà thôi.

Tôi hít sâu một hơi, thoát khỏi cơn hồi tưởng.

Cúi mắt đáp: “Được.”

Đi thôi, xem như là lần cuối cùng… nhìn anh và hạnh phúc của anh.

Rồi tôi sẽ thực sự buông tay.

Tôi gần như chạy trốn khỏi xe, trở về phòng khách sạn.

Tựa vào cánh cửa, hơi thở trở nên gấp gáp.

Trái tim như bị đổ chì, đè nặng lên cảm xúc, khiến tôi khó thở.

Tay run rẩy, tôi lục tìm thuốc trong túi.

Cũng không rõ mình đã đổ ra bao nhiêu viên, tôi cứ thế nuốt lấy nuốt để.

Một lúc lâu sau, tôi mới dần dần lấy lại hơi thở.

Phó Tự Hành… lần này, em thật sự sẽ buông tay anh rồi.

Tối hôm đó, bọn cướp trong vụ cướp xe bị bắt giữ.

Tôi không quan tâm những thứ khác, chỉ quan tâm đến chiếc nhẫn của mình.

Chiếc nhẫn đó, là do chính tay Phó Tự Hành đeo cho tôi trong lễ cưới năm ấy.

Bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng nỡ tháo ra.

Thế nhưng cảnh sát lại nói, đồ bị cướp đều đã bị bán đi, không thể tìm lại được.

Tôi chỉ biết lặng im.

Tôi và Phó Tự Hành… rốt cuộc là hữu duyên vô phận, tình sâu nhưng duyên mỏng.

Hôm sau, tôi đến dự buổi hẹn của Lâm Sơ Tuyết.

Cô ấy cố tình tránh mặt Phó Tự Hành, nhờ tôi giúp một chuyện, rồi đưa cho tôi một miếng ngọc.

Khi nhìn thấy miếng ngọc đó, cơ thể tôi lập tức cứng đờ.

Lâm Sơ Tuyết nói: “Miếng ngọc này là hôm tôi nhặt được Tự Hành, anh ấy nắm chặt trong tay.”

“Anh ấy nói, đây chắc là vật rất quan trọng với anh ấy. Vì thế, trong lễ cưới, anh ấy tặng nó cho tôi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)