Chương 8 - Người Cha Thứ Tư Là Ai

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cho nên, ngài cần một lý do, để xử lý vết nhơ hoàng thất này.

Mà âm mưu của Trưởng công chúa, từ đầu đến cuối, đều nằm trong sự mặc nhận của ngài.

Thậm chí những hành động nhỏ nhoi của ta, e rằng cũng chỉ là một mắt xích trong kế hoạch của ngài mà thôi.

Nghĩ đến đây, lưng ta toát mồ hôi lạnh.

Cùng hổ mưu bì — cũng chỉ đến thế là cùng.

Hoàng thượng nhìn ta, giọng bình thản:

“Sở Vân Chiêu, ngươi rất thông minh, biết mượn lực mà đánh lực, cũng biết dừng đúng lúc.”

“Phụ thân ngươi, Sở Thái phó, làm người thanh liêm, dạy con có phép. Chỉ là tuổi đã cao, mấy ngày trước dâng tấu xin cáo lão hồi hương, trẫm đã chuẩn.”

Tim ta khẽ buông lỏng, rồi lại siết chặt.

Đây là trao đổi, cũng là bịt miệng.

Dùng tiền đồ của phụ thân ta và sự an nguy của cả nhà, đổi lấy việc hôm nay vĩnh viễn chìm xuống đáy biển.

Hoàng thượng ngừng một chút, giọng nghe không ra cảm xúc:

“Còn về ‘Trưởng công chúa’ — phát chứng điên loạn đột ngột, thần trí mơ hồ, làm tổn hại thể diện thiên gia.”

“Từ hôm nay trở đi, đưa đến hoàng gia biệt viện ở Chung Nam Sơn tĩnh dưỡng. Không có chiếu chỉ, không được ra ngoài, cũng không cho bất kỳ ai thăm nom.”

Một âm mưu đủ để chấn động triều dã, cuối cùng lại lấy hai chữ “điên rồi” làm kết cục, nhẹ nhàng khép nắp quan tài.

Ta phủ phục xuống đất, trán chạm nền điện:

“Bệ hạ thánh minh.”

Ba ngày sau, phủ Thái phó thu xếp xong xuôi, mấy cỗ xe ngựa đã chờ sẵn trước cổng.

Phụ mẫu trông có vẻ già đi đôi chút, nhưng ánh mắt lại nhẹ nhõm.

Rời xa kinh thành thị phi này, trở về Giang Nam an hưởng tuổi già, chưa hẳn đã không phải là phúc phận.

Còn ta, thái y nhiều lần chẩn mạch, cuối cùng xác định ta chưa từng thất thân, cũng chưa hề mang thai.

Tất cả chỉ là bí dược của Trưởng công chúa, tạo nên ảo tượng ấy mà thôi.

Khi xe ngựa sắp khởi hành, ngoài cổng phủ xuất hiện ba kỵ mã.

Bùi Tử Giới một thân thường phục, dáng người vẫn thẳng tắp, chỉ là giữa mày khóe mắt đã bớt đi vài phần sắc bén.

Hắn nhìn ta, môi mấp máy, cuối cùng chỉ nói:

“A Chiêu, bảo trọng.”

Ta biết hắn muốn nói gì — có lẽ là hổ thẹn, có lẽ là không cam lòng.

Nhưng nhiều hơn cả, là nỗi lo sâu xa cho binh quyền, cho gia tộc.

Trời đất của hắn ở sa trường, ở triều đình — những nơi ấy, còn hao tâm tổn trí hơn nhi nữ tình trường, cũng càng không cho phép sai lầm.

Thẩm Ngọc Cảnh vẫn là dáng vẻ ôn nhã ấy, hắn đưa ta một chiếc hộp gấm:

“Mấy quyển sách nhàn. Đường về Giang Nam xa xôi, coi như giết thời gian.”

Hắn tâm tư kín kẽ, tính toán chu toàn, đến cả lễ tiễn biệt cũng vừa vặn, không khiến người khác mang nợ.

Nhưng ta cũng hiểu, chuyện Trưởng công chúa, hắn đã sớm thấu rõ đế vương tâm thuật.

Một nữ nhân “phiền phức” như ta, không thể là vết gợn trên con đường thừa tướng của hắn.

Giang Nghiễn Chi ngồi trên lưng ngựa, không xuống, chỉ nghiêng đầu nhìn ta, cười vô tâm vô phế:

“A Chiêu, Giang Nam tốt lắm, non xanh nước biếc, rất hợp dưỡng người. Sau này nếu buồn chán, hoặc là…”

“…lại gặp phải chuyện phiền phức thú vị nào đó, nhớ gửi cho ta một phong thư.”

Hắn là kẻ tùy tính nhất, cũng là người khó nhìn thấu nhất.

Thích ta, có lẽ có vài phần thật. Nhưng nhiều hơn, e rằng chỉ vì thấy “thú vị”.

Mà kinh thành, vĩnh viễn không thiếu những điều “thú vị” mới mẻ.

Ta nhìn bọn họ, trong lòng vô cùng bình thản.

Cái chết thảm của tiền kiếp, những rối rắm của kiếp này, tựa như một giấc mộng hoang đường.

Trong mộng có cố chấp, có tính toán, có điên cuồng, cũng có một chút rất nhỏ — có lẽ đã từng tồn tại — chân tâm.

Nhưng mộng đã tỉnh.

Bọn họ mỗi người đều có những thứ quan trọng hơn rất nhiều so với việc yêu ta để phải lo liệu, phải gìn giữ.

Mà ta cũng vậy.

Ta đứng bên xe ngựa, đối diện họ, rất nghiêm túc cúi người hành lễ:

“Ba vị đại nhân, cũng xin tự mình trân trọng.”

Không cần lời thừa, cũng không cần níu kéo.

Ta xoay người, bước lên ghế đặt chân, lên xe.

Xa phu vung roi, vó ngựa lộc cộc, xe ngựa chậm rãi rời khỏi phủ Thái phó, rời khỏi kinh thành.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ dần từ phố phường quen thuộc biến thành đồng nội.

Nắng rất đẹp, trong gió có mùi vị của tự do.

Ta biết, chuyến đi này, chính là trời cao biển rộng thật sự.

Còn ba người đàn ông từng cùng ta dây dưa số mệnh phía sau…

Câu chuyện của họ, dã tâm của họ, yêu hận của họ —

Từ nay, đều không còn liên quan đến ta nữa.

Như vậy, rất tốt.

Toàn văn hoàn

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)