Chương 2 - Ngủ ngon, Giai Nhạn

Tôi mở cửa ra một khe nhỏ để nhìn bên ngoài. Anh ấy quay lưng về phía tôi, hai tay ôm đầu gối ngồi trên nền đất, bóng lưng có chút cô đơn.

 

Hình như con ma tên Sở Nghiễn này cũng… không đáng sợ lắm?

 

Nhưng anh ta là một con ma! Cho dù không dọa người thì anh ta vẫn là ma đó!!!

 

Qua chốc lát, mặc gió đêm thổi, anh ấy phiêu phiêu tới ban công ngồi quan sát đường phố, sân trường.

 

Tôi ngừng thở, rón rén bước ra phòng ngủ, nhảy tót lên giường.

 

Mặc dù nóng đến chảy mỡ nhưng tôi vẫn nhất quyết trùm chăn quá đầu, không chịu ló mặt ra.

 

Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng khóc thút thít, đứt quãng từ ngoài ban công.

 

Tôi run lên, mang theo trái tim đập “bình bịch” xuống giường, khẽ khàng bước tới ban công.

 

Sở Nghiễn ngồi xổm dưới đất, dựa lưng vào tường, ôm đầu gối khóc thầm. Nước mắt trong suốt, rơi xuống mặt đất là biến mất không còn tăm hơi.

 

Tôi đen mặt. Xem nhiều phim kinh dị rồi nhưng tôi vẫn chưa từng thấy con ma nào tội nghiệp như anh.

 

Anh ấy ngẩng mặt nhìn tôi, đôi mắt long lanh, vô tội như cún con.

 

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng mắt anh: “Tên tôi là An Giai Nhạn.”

 

3.

 

Bây giờ là 2:20 sáng, bạn cùng phòng của tôi đang nói mơ rất nhiều chuyện hoang đường.

 

Và đôi mắt tôi thì mở thao láo, không thể ngủ được.

 

Bên giường truyền đến những tiếng hà hơi. Sau đó, giọng nói nho nhỏ vang lên: “Tau thổi lạnh chớt mài luôn nè!”

 

Tôi nhẹ nhàng vén một góc rèm giường, trong ánh sáng lờ mờ nhìn thấy Sở Nghiễn ngồi khoanh chân bên giường tôi, thổi gió mát cho mấy con muỗi.

 

Lũ muỗi cảm thấy lạnh, bay vo ve hết cả đám.

 

Tự nhiên tôi thấy hơi buồn cười.

 

Trên thực tế, Sở Nghiễn rất đẹp trai, lông mày rậm, mắt to, mũi thẳng, bờ môi mỏng, khuôn mặt anh tuấn như tượng điêu khắc.

 

Tiếc thay, anh là ma, một con ma hay khóc nhè.

 

Tôi đã xem vô số bộ phim – đừng hiểu lầm, phim này là phim kinh dị –  nhưng tôi không nghĩ trên thế giới này thật sự có ma, hơn nữa con ma này có chút... dễ thương?

 

Trải qua một ngày đầy ly kì và căng thẳng, tôi không buồn ngủ chút nào. Não lại nhớ đến bài kiểm tra hôm thứ sáu…

 

Ôi, tạch là cái chắc!

 

Kỳ thi sắp đến, nói không lo lắng là giả. Không thì thử lại lần nữa xem sao? Nhỡ đâu lại học được?

 

Thế là tôi đứng dậy, rời khỏi giường. Để tránh đánh thức các bạn cùng phòng, tôi lặng lẽ cầm cuốn sổ tay giới thiệu trường học.

 

Sở Nghiễn thấy thế, cho tôi một ngón tay cái: “Bắc đèn nửa đêm đọc sách, tuyệt lắm!”

 

Tôi mang sách đến phòng tự học, trong phòng không có ai cả.

 

Tôi tìm bừa một chỗ ngồi xuống, lấy hết can đảm mở sách ra, chưa kịp đọc xong hai dòng thì lại cảm thấy choáng váng đầu óc.

 

Sở Nghiễn thấy tôi không ổn: “Giai Nhạn, cậu sao thế?”

 

“Anh có tin không? Tôi không đọc sách được.”

 

“...”

 

“Là sự thật.” Chuyện này đè nén trong lòng đã lâu, bây giờ đối mặt với một con ma mà người khác không thể nhìn thấy, tôi quyết định nói ra tất cả. “Từ khi thi đại học xong là tôi cứ bị vậy. Đi khám thì bác sĩ nói đây là một căn bệnh về tâm lý.”

 

“Bệnh này chữa như nào?” Anh ấy hỏi.

 

“Tâm bệnh cần tâm dược mới giải được.”

 

Sở Nghiễn: “... Nghe cả buổi, cậu nói như không nói vậy đó.”

 

Tôi: “……”

 

Đương lúc tôi chống cằm quay người nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ thì chợt nghe thấy chất giọng trong trẻo của Sở Nghiễn: “Điều 1 nội quy lưu trú cho sinh viên Đại học Tây Nam XX: Những bạn đăng kí ở ký túc mà ra ngoài khi chưa được phép…”

 

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy anh đang nhìn cuốn sổ trên bàn và đọc to.

 

Tôi sửng sốt: “Sở Nghiễn…”

 

Anh ấy cười khúc khích, nói: “Nếu cậu không thể đọc sách, vậy để tôi đọc cho cậu nghe.”

 

Thế là suốt cả đêm, tôi lật trang để anh đọc.

 

Nhoắng cái trời đã sáng. Học cả đêm, cả người kiệt sức nhưng tôi vẫn phải gắng gượng lết xác đến lớp.

 

Tiết học sáng nay là toán cao cấp của giáo sư Vu Bác Văn giảng dạy. Cả lớp tôi, đứa nào đứa nấy cũng gật gù như gà mổ thóc. Mỗi khi tôi chuẩn bị ngủ gật đều có Sở Nghiễn ở bên cạnh đánh thức.

 

Tôi nhìn thoáng qua anh, thấy anh còn học nghiêm túc hơn cả tôi. Thậm chí anh ấy còn nhận xét về những phần kiến ​​thức nào giáo sư giảng không nghiêm túc.

 

Xem chừng tên này là học sinh giỏi thích học tập rồi.