Chương 1 - Ngủ ngon, Giai Nhạn
1.
Ba giờ sáng, tôi lại bị con ma này đánh thức.
Nó nhe cặp răng sắc nhọn ra, tuyên bố muốn ăn tôi.
Tôi trở mình ngáp một cái tiếp tục ngủ, không thèm để ý đến nó.
Nó quỳ bên mép giường tôi, ánh mắt dần dần âm trầm, há cái miệng to như chậu m/áu, cạp một cái vào tay tôi.
Tôi trở tay đánh một cái vào đầu nó: “Dơ quá đi.”
Nó vội vàng nhả ra, dùng ống tay áo lau cho tôi: “Để tôi đi lấy nước rửa cho em.”
“Đừng có dùng hộp sọ đựng nước đấy.”
2.
Tôi tên An Giai Nhạn, là một sao chổi xui xẻo.
Sau kỳ thi tuyển sinh vào đại học, tôi không thể tiếp nhận thêm kiến thức nào vào đầu nữa. Thật sự không học được gì cả.
Mỗi lần tĩnh tâm muốn đọc sách thì đầu óc lại choáng váng, trời đất quay cuồng, mắt nổ đom đóm, chẳng thể đọc được chữ nào.
Bác sĩ nói đây là bệnh, phải trị. Nhưng về phần chữa như nào thì bác sĩ cũng không biết.
Hôm nay là tuần thứ hai của tôi ở trường đại học. Thứ sáu này có một bài kiểm tra ban đầu về quy định trong trường.
Tôi cũng muốn học lắm chứ, nhưng vừa mở được cuốn sổ tay giới thiệu trường ra là lại phát bệnh. Não tôi chẳng thể ngừng suy nghĩ đến bài thi sắp tới khiến tôi sợ đến nỗi mồ hôi đầy đầu.
Để những dây thần kinh căng thẳng của mình được thả lỏng, tôi quyết định chạy 4-5 vòng sân thể dục của trường.
Chạy xong mấy vòng, mồ hôi tuôn như suối làm cả người dinh dính, khó chịu.
Tôi cắm thẻ nước, tắm rửa bằng nước nóng ấm. Ài, này quả thực là sướng đến từng lỗ chân lông luôn. Đến lúc mặc quần áo tôi mới giật mình nhận ra mình quên không cầm theo quần áo vào.
Dù sao phòng ngủ cũng đang không có ai, giờ ra lấy chắc không sao đâu nhỉ?
Tôi mở cửa phòng tắm, hơi nước mù mịt theo đó mà tản ra ngoài. Chưa kịp bước ra khỏi cửa thì tôi đã trông thấy một dáng người cao lớn.
Nghe nói khi con người ta ở trạng thái cực kỳ sợ hãi thì sẽ cảm thấy tức ngực, khó thở, mất thăng bằng; nhưng sẽ không la hét như trong mấy nhân vật trong phim kinh dị.
Giờ tôi đang trong trạng thái đó đây.
Tôi loạng choạng lùi về sau hai bước, cả người run rẩy như có thể chết bất cứ lúc nào.
Người con trai trước mắt tôi, anh ta…anh ta đang dùng hộp sọ của mình để đựng nước!!!???
Anh ta quay đầu qua nhìn tôi rồi sợ hãi hét toáng lên, còn giơ hộp sọ lên che mặt nữa.
Tôi cúi đầu nhìn. Nãy sợ quá nên không để ý, giờ mới nhận thấy mình đang trần trùng trục, không mặc gì cả.
Trong lúc hoảng loạn, tôi túm lấy bộ quần áo bẩn mình thay ra, che người lại.
“Cậu có thể nhìn thấy tôi?” Anh ta hơi dịch chuyển cái hộp sọ, để lộ một tí con mắt để nhìn tôi.
Tôi sắp bị dọa đến xỉu rồi đây.
“Che, che mắt lại!!!”
Anh ta ngẩn người trong chốc lát mới giật mình hiểu ý, đội cả cái sọ kia lên đầu luôn.
“Tôi là Sở Nghiễn, cậu thì sao?” Nghe giọng thì có vẻ anh ta đang vui lắm. “Cảm giác được nói chuyện với người khác tốt thật đấy!”
“Anh quay lưng lại!” Tôi sợ hãi nuốt nước bọt. “Tôi muốn mặc quần áo.”
Anh ta rất nghe lời, ngoan ngoãn quay đi. Nhưng vấn đề là, anh ấy chỉ quay mỗi cái đầu, còn thân thể thì không nhúc nhích xíu nào!!!
Thấy thế, tôi sợ tới mức hét chói tai: “Quay cả người đi!!!”
Anh ta ngượng ngùng sờ gáy: “Tôi cứ bị quen tay ý. Xin lỗi nha, dọa cậu sợ rồi hở? Thực ra thì cậu cứ đóng cửa lại là được á.”
Tôi: “...”
Tôi sợ đến độ quên mất là còn có thể đóng cửa.
Tôi mặc quần áo xong thì trốn luôn trong phòng tắm không dám ra ngoài. Được hồi lâu, thấy bên ngoài rất yên tĩnh.
Tôi to gan, tay chạm đến nắm của rồi thì lại nghe được giọng nói trong trẻo mang theo chút xíu tủi thân của anh: “Tôi biết cậu sợ tôi, nhưng tôi cũng chỉ là một con ma thôi mà.”
Cách một lớp cửa, anh ta lảm nhảm đủ thứ với tôi. Nào là mình chưa từng ăn thịt người, không cắn người, cũng không hù dọa người khác luôn. Chỉ có ban đêm anh mới có thể chạm vào được vào vật thật, nhưng số lần cũng rất ít ỏi, ngẫu nhiên mới chạm được thôi. Mỗi ngày anh đều mong ước được nói chuyện với con người, nghĩ đến rụng cả tóc.
Như được mở chốt máy hát, anh ấy nói không ngừng nghỉ.
“Cậu đừng sợ. Tôi chính là con ma ngoan nhất thế giới!”