Chương 2 - Ngọc Trong Trăng

NGỌC TRONG TRĂNG - 2

Là Lý Hoài Cẩn đến.

Đúng là biết phá đám mà.

Nghe tiếng bước chân của Lý Hoài Cẩn ngày càng gần, ta đành phải thoát khỏi vòng tay Lâu Nguyệt Hành, vừa thở hổn hển vừa sửa soạn lại y phục, động tác có phần lúng túng.

Vệt đỏ động tình nơi khóe mắt Lâu Nguyệt Hành vẫn chưa phai hẳn, hắn cười: “Sao nào? Giờ mới biết sợ à?”

Nói rồi hắn lại rút một cây trâm ngọc từ trên tóc ta xuống, một tay hắn cầm thân trâm, một tay vuốt ve hình chạm trổ trên đầu trâm. Những ngón tay thon dài trắng trẻo làm tôn lên vẻ đẹp của ngọc bích trắng.

“Trả ta.”

Ta đưa tay định giật lại nhưng hắn lại nhanh tay giấu trâm vào trong ngực. Lúc này, nếu ta muốn lấy lại thì chỉ còn cách cởi áo ngoài của hắn ra mới lấy được.

Tay ta khựng lại giữa không trung, tiến thoái lưỡng nan: “Đừng nói là Lâu đốc chủ định lưu lại bằng chứng để sau này vu cho ta tội bất kính với Chưởng ấn của Đông Xưởng nha?”

Hiếm hoi lắm mới thấy Lâu Nguyệt Hành nhếch môi cười quyến rũ: “Sao nào, Lâm Lang cô nương dám hôn mà không dám nhận à?”

“...”

Rõ ràng là hắn hôn ta trước mà?

Chỉ là ta chưa kịp nói thêm gì thì cửa phòng đã bị đẩy ra——

9
Lý Hoài Cẩn hùng hổ dẫn theo Thẩm Khanh Khanh tiến vào.

"Trẫm có chuyện muốn bàn riêng với Lâm Lang, người ngoài không được quấy rầy."

Lý Hoài Cẩn mặt lạnh như tiền, không kiên nhẫn phất tay muốn đuổi Lâu Nguyệt Hành ra ngoài nhưng Lâu Nguyệt Hành lại đứng im không nhúc nhích.

Khuôn mặt hắn lạnh như băng, ánh mắt lạnh lẽo híp lại.

Ta nghi ngờ không biết có phải giờ phút này hắn muốn chặt Lý Hoài Cẩn thành từng khúc lắm rồi không?

Dù sao thì kiếp trước hắn cũng đã từng làm chuyện này…

Lý Hoài Cẩn tuy là chó nhưng dù sao cũng đang khoác trên mình bộ da Hoàng đế, dù có muốn chơi hắn, cũng không thể tự chuốc họa vào thân.

Vì thế ta điên cuồng ra hiệu cho Lâu Nguyệt Hành, lúc này hắn mới chịu rời đi.

Lý Hoài Cẩn không nghi ngờ gì, đợi Lâu Nguyệt Hành vừa đi, liền nắm tay Thẩm Khanh Khanh, đi đến trước mặt ta, hắn vừa mở miệng đã mỉa mai:

"Tạ Lâm Lang, ngươi thắng rồi."

"?"

Không biết lại chuẩn bị nói điên nói khùng cái gì nữa đây?

Hắn từ trên cao nhìn xuống, không kiên nhẫn nhìn ta, tựa như hắn là kẻ ban ơn đang nhìn một kẻ ăn mày hèn mọn: "Ngươi xúi giục quần thần tâu xin cho ngươi, khiến dân chúng bất bình vì ngươi, chẳng phải là vì muốn gả cho trẫm sao?"

"Trẫm có thể chấp nhận ngươi, chỉ cần ngươi tuyên bố với bên ngoài rằng là ngươi tự nguyện từ bỏ ngôi vị Hoàng hậu nhường cho Thẩm Khanh Khanh, như vậy thì trẫm sẽ nhượng bộ ban cho ngươi một ngôi vị phi tần."

Ta suýt bật cười vì mấy lời ngu xuẩn của hắn: "Thẩm Khanh Khanh làm Hoàng hậu, Tạ Lâm Lang làm phi tần?"

Hắn muốn ta ngày ngày quỳ dưới chân Thẩm Khanh Khanh để thỉnh an sao?

Lý Hoài Cẩn lạnh lùng cảnh cáo: "Lâm Lang, nể tình ngươi và trẫm quen biết từ nhỏ, trẫm có thể cho ngươi một vị trí phi tần cũng là nhượng bộ lắm rồi.”

"Làm người phải biết đủ, ngươi đừng được voi đòi tiên, tham lam vô độ."

Thẩm Khanh Khanh cũng tiến lên, mắt đỏ hoe, vẻ mặt như đang chịu oan ức: "Tạ cô nương, ta biết cô thích A Cẩn nhưng A Cẩn là Hoàng đế, không muốn bị ràng buộc bởi một đạo di chiếu, A Cẩn chỉ muốn cưới người mình thực sự yêu làm Hoàng hậu thôi mà."

"Cô đừng ép buộc A Cẩn nữa được không?"

Cứ A Cẩn, A Cẩn.

Nghe mà mắc ói.

Ta ngẩng đầu nhìn hai người họ, khinh thường nhếch môi: "Không cần, nếu Hoàng thượng thích Thẩm cô nương thì thần nữ sẽ không chen chân vào."

Sắc mặt Lý Hoài Cẩn trở nên khó coi, hắn bắt đầu đe dọa:

"Tạ Lâm Lang!"

"Trẫm biết ngươi đau lòng nhưng ngươi có dây dưa thêm nữa cũng vô ích, trẫm không yêu ngươi."

"Vào cung làm phi tần đã là con đường lui cuối cùng của ngươi!"

"Nếu bị trẫm từ hôn thì thiên hạ này sẽ không còn ai dám cưới ngươi nữa đâu."

"Ngươi chỉ có thể xuống tóc đi tu, hoặc là chịu cô độc đến già!"

Ta ngẩng đầu nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được, cười khẩy một tiếng: "Ồ, vậy thần nữ thà cô độc đến già còn hơn."

Đến giờ hắn vẫn chưa hiểu.

Không phải hắn không cần ta.

Mà là ta sẽ không bao giờ cần hắn nữa.

10
Ta và hai người bọn họ giải tán trong cơn giận của Lý Hoài Cẩn.

Phải nói rằng tên cẩu Hoàng đế này không có tài trị quốc nhưng lại lắm mưu mô. Hắn cố tình dẫn Thẩm Khanh Khanh đến để chọc tức ta, sau khi rời đi liền tuyên bố rằng hắn đã nhượng bộ, muốn phong ta làm phi để cầu hòa với ta.

Nếu ta vẫn không chịu thì chính là không biết điều.

Đáng tiếc là hắn lại tính sai rồi.

Bởi vì trong những ngày hắn vì lập Thẩm Khanh Khanh làm hậu mà náo loạn với quần thần thì cách kinh đô trăm dặm có ba quận huyện phải hứng chịu động đất.

Sau trận động đất, núi sông sụp đổ, thây người la liệt.

Thế là cả Đại Lương đều biết, Lý Hoài Cẩn vì muốn Thẩm Khanh Khanh làm Hoàng hậu mà bất hòa với quần thần, nhiều ngày không lên triều xử lý chính sự. Đến khi Lý Hoài Cẩn biết tin, ngoài việc mở kho phát lương thực thì hắn cũng chẳng còn cách nào khác.

Hắn vốn mới đăng cơ không lâu, đã không được lòng bách tính mà nay lại càng khiến cho lòng dân lung lạc.

Thẩm Khanh Khanh cũng chẳng khá hơn là bao.

Nàng ta xuất thân từ phủ Thái y, đây chỉ là một chức quan nhỏ bé, không quyền không thế, chỗ dựa duy nhất mà nàng ta có chính là sự sủng ái của Lý Hoài Cẩn.

Thiên hạ không dám mắng Hoàng đế thế nên mọi lời chửi rủa đều đổ lên đầu Thẩm Khanh Khanh biến nàng ta trở thành yêu nữ quyến rũ Hoàng đế, làm loạn triều cương.

Trong một mớ hỗn loạn này, lại có một người được bách tính ca ngợi.

Đó chính là Trưởng công chúa Lý Ninh Ngọc.

Nàng như sớm đoán trước được tai họa sẽ đến nên đã sớm phái quan viên đi di tản dân chúng, bố trí nơi ở cho người dân lưu lạc, lập chòi cháo cứu tế để giảm thiểu tối đa thương vong.

Phù Xuân vừa mài mực vừa khó hiểu hỏi ta:

“Tiểu thư, người nói xem... Trưởng công chúa không phải thần tiên, sao lại biết được phương Nam sẽ có họa động đất chứ?”

“Nghe nói người đã chuẩn bị rất chu đáo từ trước nên cứu được rất nhiều người.

Ta chỉ im lặng cười cười.

Trưởng công chúa đương nhiên không thể biết trước được tai họa trời giáng.

Cho nên, là ta đã lén báo cho nàng.

11
Hoàng hôn buông xuống, Trưởng công chúa sai người đến truyền lời cho triệu ta đến mật đàm.

Khi ta đến, Lâu Nguyệt Hành cũng ở đó.

Trưởng công chúa ngồi trên cao, tự nhiên toát ra khí thế uy nghiêm của bậc bề trên.

Nàng vừa mở lời đã đi thẳng vào vấn đề: "Nửa tháng trước, ngươi sai Lâu Nguyệt Hành đưa cho bổn cung một bức mật thư."

"Ngươi nói, ba quận Kinh Nam sắp xảy ra động đất, bảo bổn cung sớm sắp xếp cứu giúp dân chúng."

"Quả nhiên lời ngươi nói đã ứng nghiệm."

Ta rũ mắt đáp: “Dạ.”

Nàng lười biếng chống cằm: "Nếu lúc đó bổn cung không tin ngươi, không sớm bố trí việc cứu trợ thì ngươi sẽ thế nào?"

Ta ôn tồn đáp: "Thần nữ tin rằng là chuyện liên quan đến tính mạng của bách tính, cho dù người không tin thần nữ thì cũng sẽ phòng ngừa bất trắc, cũng sẽ sớm bố trí thôi ạ."

Đây chính là điểm khác biệt giữa Trưởng công chúa và Lý Hoài Cẩn.

Quả nhiên, nghe xong nàng liền bật cười: "Ngươi quả thật rất biết đoán lòng bổn cung."

"Thần nữ không dám."

Ta nghĩ tiếp theo nàng nhất định sẽ hỏi ta làm sao biết trước được chuyện động đất nhưng nàng không hỏi mà giọng điệu lại trở nên ôn hòa, như thể đang hàn huyên chuyện cũ: "Lâm Lang, thật ra ngươi không muốn làm Hoàng hậu đúng không?"

Ta suy nghĩ xem nên trả lời thế nào cho phải.

Dù sao, Trưởng công chúa cũng không phải kẻ ngu ngốc như Lý Hoài Cẩn. Nàng giỏi mưu lược, cũng tinh thông chính trị, chỉ tiếc nàng lại là phận nữ nhi, Tiên đế dù có yêu thương nàng đến mấy thì cũng vẫn truyền ngôi cho Lý Hoài Cẩn.

Kiếp trước——

Sau khi Lý Hoài Cẩn lên ngôi từng bị ám sát một lần.

Vào thời khắc nguy cấp, Trưởng công chúa vì đại cục mà đã đỡ một nhát dao thay hắn nhưng cái tên vong ơn bội nghĩa Lý Hoài Cẩn lại không ghi nhớ ân tình của nàng, hắn còn nhân lúc nàng bị dưỡng thương đã điên cuồng đàn áp thế lực của nàng, ép nàng trả lại thực quyền.

Khi Bắc Nhung đánh vào Đại Lương, Lý Hoài Cẩn không nghĩ cách đẩy lui quân địch mà chỉ một lòng muốn gả Trưởng công chúa cho Bắc Nhung. Lúc đó Bắc Nhung đã liên tiếp hạ nhiều được nhiều thành trì như vậy, sao có thể vì một công chúa hòa thân mà từ bỏ?

Kiếp này——

Ta muốn hộ giá Trưởng công chúa một phen.

Muốn cho nàng thấy rõ sự ngu xuẩn của Lý Hoài Cẩn.

Càng muốn nàng trân trọng cơ hội hiện tại.

Vì thế ta không gọi nàng là Trưởng công chúa nữa mà ta lại gọi nàng một tiếng thân thương sau bao năm xa cách: "Ninh Ngọc tẩu tẩu..."

Lòng Trưởng công chúa chấn động, nàng ngẩn ngơ nhìn ta.

Trên đời này ngoài ta ra, hầu như không ai biết——

Nàng và huynh trưởng ta là Tạ Vân Châu từng có một đoạn tình. Lúc đó ta còn nhỏ, vẫn thường lén gọi nàng là "Ninh Ngọc tẩu tẩu."

Nàng rất thích xưng hô này.

Chỉ là…

Ấm sành không tránh khỏi bể nát, tướng sĩ khó tránh khỏi tử trận.

Tạ tiểu tướng quân của nàng đã mãi mãi nằm lại dưới màn tuyết trắng mênh mông của Bắc Cương xa xôi.

Ta mất đi ca ca.

Nàng mất đi người thương.

Vì thế nàng đã từng bệnh một trận vào sinh ra tử, sau khi khỏi bệnh thì nàng liền dốc lòng chăm lo triều chính.

Từ đó ta cũng không dám nhắc đến huynh trưởng trước mặt nàng nữa.

Mới đó mà đã nhiều năm như vậy trôi qua.

"Công chúa điện hạ, người còn nhớ thương huynh trưởng của thần nữ không?"

Trong điện có mùi đàn hương thoang thoảng.

Trưởng công chúa vuốt ve chuỗi ngọc trai sáng trong trên cổ tay, khẽ thở dài. Chuỗi ngọc trai đó là tín vật mà huynh trưởng ta đã tặng nàng vào năm nàng cập kê.

Khi ta ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt nàng đã nhuốm một màu đỏ nhạt ướt át:

"Ngươi nói xem?"

"Người ta vẫn thường nói người cũng đã chết rồi.”

"Nhưng trong lòng bổn cung, chàng vẫn mãi mãi tươi sáng rạng rỡ như vậy.”

Như vậy là đủ rồi.

Ta cung kính cúi đầu, quỳ xuống hành lễ:

"Lâm Lang nguyện lấy danh nghĩa huynh trưởng và gia tộc ra thề."

"Lý Hoài Cẩn đức hạnh không tốt, không xứng làm hoàng đế."

"Nếu quân quyền rơi vào tay hắn, giang sơn này ắt sẽ bị giày xéo."

"Lâm Lang nguyện chọn chủ mà thờ, dốc hết sức mình phò tá Trưởng công chúa điện hạ đăng cơ xưng Đế để bảo vệ muôn dân Đại Lương được bình an."

12
Sau một hồi im lặng, cuối cùng công chúa cũng chậm rãi lên tiếng:

“Ta đã sớm muốn nói, cái thế đạo này đối với nữ tử thật bất công.”

“Di chiếu của phụ hoàng tuy rằng đã trói buộc cả đời ngươi nhưng nếu ngươi dốc hết sức lực thì chưa chắc không thể thoát khỏi lồng giam.”

“Huống hồ, Lý Hoài Cẩn là một tên ngốc mù lòa, ngươi mà bị trói buộc với hắn ắt sẽ chịu khổ sở.”

“Ngươi nên đứng bên cạnh ta.”

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy khóe môi nàng hơi nhếch lên. Lần này, nụ cười của nàng không còn xa cách khách sáo nữa mà mang theo sự an ủi ấm áp, còn có cả tham vọng không hề che giấu.

Mà từ đầu đến cuối, Lâu Nguyệt Hành vẫn đứng im lặng ở một bên, sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời.

Khi ta rời đi thì hoàng hôn đã buông xuống.

Lâu Nguyệt Hành đưa ta về cung, suốt dọc đường đều im lặng. Mãi đến khi đuổi hết những người khác đi thì hắn mới lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt còn mang theo chút tự giễu: “Lâm Lang cô nương tính toán quả thật rất chu toàn!”

“Người đã sớm đoán được chuyện dân chúng gặp nạn, công chúa nhất định sẽ giao cho ta âm thầm sắp xếp.”

“Để thành công, người không màng hạ mình lấy lòng ta... chủ động quyến rũ, lấy thân làm mồi.”

“Thật ra, người không cần phải... hạ mình như vậy.”

Lâu Nguyệt Hành quá thông minh nên xâu chuỗi lại mọi chuyện với hắn chẳng có gì là khó, nhưng có một điều là lần này hắn lại đoán sai.

Ta đối với hắn, tuy rằng có lợi dụng nhưng dù là chủ động quyến rũ hay lấy thân làm mồi thì ta cũng chưa từng cảm thấy hạ mình.

Chỉ là hiện tại nhìn hắn ghen tuông ấm ức, lại còn cố tỏ ra lạnh lùng trông thật sự rất đáng yêu. Vì thế, ta không vội giải thích, mà còn trêu chọc cười hỏi: “Vậy, nếu lần sau ta lại lấy thân làm mồi thì Lâu đốc chủ có chịu cắn câu không?”

Nói xong, ta cố ý tiến lại gần môi hắn, chớp chớp mắt, chỉ còn cách vị trí ta đã hôn hắn lần trước một chút xíu. Cả người Lâu Nguyệt Hành cứng đờ, hắn lại lạnh lùng tự giễu: “Lại muốn lừa ta sao?”

Ta bất lực: “Ta thèm lừa làm gì? Lâu Nguyệt Hành, ta thích chàng, chàng không nhận ra sao?”

Hắn sửng sốt, trong ánh mắt dâng trào vô vàng xúc cảm, yết hầu hắn chuyển động, giọng hắn khàn khàn: “Tạ Lâm Lang, ta xuất thân hèn kém, dơ bẩn đê tiện, không như những gì nàng tưởng tượng đâu.”

“Nếu nàng còn dây dưa với ta thì ta thật sự sẽ không tha cho nàng đâu.”

Ta à một tiếng như đáp lời, hai tay vòng qua cổ hắn, khẽ thì thầm từng câu từng chữ với hắn:

“Vậy sao?”

“Vậy thì chàng nhất định, nhất định... đừng tha cho ta…”

13
Kiếp trước, sau khi ta chết, hồn phách tiêu tán được nên đành phải lang thang ở nhân gian, trở thành cô hồn dã quỷ.

Lúc đó, Lâu Nguyệt Hành và Trưởng công chúa đều không ở kinh thành, mà Lý Hoài Cẩn vẫn chưa đến thu xác ta nên xác ta bị ném vào bãi tha ma hoang trên núi.

Trưởng công chúa đích thân đi khắp nơi cầu viện còn Lâu Nguyệt Hành thì lẻn vào Bắc Nhung để ám sát ba hoàng tử Bắc Nhung, khiến cho hoàng tộc Bắc Nhung trở nên hỗn loạn.

Nhờ vậy mà Đại Lương mới có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Chỉ là đường sá xa xôi, kinh thành hỗn loạn nên tin tức không thông, mãi đến khi trở về Lâu Nguyệt Hành mới biết tin ta đã chết.

Hai mắt hắn mắt đỏ ngầu xông vào doanh trại địch, bắt sống tướng địch, lột da rút gân mới moi được từ miệng chúng tung tích thi thể ta.

Lúc đó xương thịt ta đã mục nát trông khó coi vô cùng.

Một Lâu Nguyệt Hành trước giờ vẫn luôn bình tĩnh, chưa từng thất thố trước mặt thuộc hạ, ấy vậy mà ngày hôm đó, hắn ôm lấy thi thể ta đau đớn nôn ra một ngụm máu tươi, ánh mắt hắn đỏ ngầu tuyệt vọng.

Máu của hắn nhuộm đỏ xương cốt ta.

Từ khoảnh khắc đó, ta bắt đầu có thể nghe được tiếng lòng của Lâu Nguyệt Hành ——

Ta chưa từng nghĩ rằng, người luôn lạnh nhạt gọi ta là Hoàng hậu nương nương khi ta còn sống lại giấu ta trong lòng sâu đến vậy.

Trong lòng Lâu Nguyệt Hành không ngừng xin lỗi ta:

[Lỗi do ta đến muộn.]

[Đợi báo thù cho nàng xong, ta sẽ tự mình đi tìm nàng.]

[Đến lúc đó nàng muốn đánh mắng ta bao nhiêu cũng được... được không?]

Tiếng lòng của hắn vô cùng dịu dàng nhưng lại đau buồn đến cùng cực.

Sau đó hắn đích thân chọn cho ta một nơi có phong thuỷ tốt để chôn cất, có thuộc hạ hỏi hắn:

“Đại Chưởng ấn, Hoàng hậu nương nương nên được chôn cất ở Hoàng lăng mới phải.”

Hắn miệng thì nói: “Tạ thị đã bị hoàng thượng ghét bỏ, không còn mặt mũi nào vào Hoàng lăng nữa.”

Mà trong lòng hắn lại nghĩ:

[Lâm Lang, ta không muốn... để nàng hợp táng với kẻ đó.]

[Hắn sẽ làm bẩn đường luân hồi của nàng...]

[Nàng đợi ta... ta sẽ nhanh chóng giết chết hắn. Để hắn cũng nếm thử nỗi đau ruột gan nát bấy, bị dã thú gặm nhấm, được không?]

Sau khi chôn cất ta xong, Lâu Nguyệt Hành liền ngã bệnh.

Hắn ở Đông Xưởng những năm đó, mọi người đều mắng hắn tàn nhẫn độc ác nhưng không ai biết rằng kẻ luôn bị người đời chửi mắng là chó săn trung thành của hoàng gia vẫn luôn làm việc liều mạng.

Thái y nói hắn thương tích chồng chất lại thêm đau buồn thương tổn nên mới nôn ra máu không ngừng, khởi phát bệnh tim. Hắn gầy đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vậy mà trong cơn mê sảng sốt cao, hắn vẫn luôn khẽ lẩm bẩm khuê danh của ta:

“Lâm Lang, Lâm Lang…”

Ta nghĩ mãi không ra, tại sao hắn lại như vậy?

Cho đến một lần khi hắn ngâm thuốc trị thương, ta tận mắt thấy hắn cởi áo ngoài để lộ ra một con dao găm giấu trong lớp áo lót bên trong.

Con dao găm đó rất nhỏ, trên vỏ dao có khảm những viên đá quý tinh xảo.

Ta nhìn một cái đã nhận ra.

14
Đó là đao của ta.

Ta xuất thân từ gia đình võ tướng, tuy là thân nữ nhi nhưng từ nhỏ đã được luyện đao luyện kiếm.

Nhiều năm trước, huynh trưởng phụng mệnh hồi kinh, điều tra một vụ án tham ô quân lương, vụ án liên quan đến một lão hoạn quan khét tiếng của tiền triều - Tần Trung.

Lúc đó ta còn nhỏ, từng theo huynh trưởng đến phủ của lão hoạn quan đó một lần. Lão thái giám kia tiếp khách ở tiền sảnh, ta thấy chán nên liền lẻn ra hậu viện của Tần phủ, vô tình đi vào một gian phòng chứa củi hẻo lánh, bên trong có một thiếu niên cả người bê bết máu.

Trông hắn lớn hơn ta ba bốn tuổi nhưng cả người gầy yếu tiều tụy, khắp người đầy thương tích chỉ còn khuôn mặt là nguyên vẹn nhưng nom cũng bẩn thỉu, gần như không còn nhận ra diện mạo ban đầu.

Người ta nói lão Tần thái giám kia thân thể khiếm khuyết nên dần dà có sở thích biến thái, thích sưu tầm những thiếu niên trắng nõn xinh đẹp nuôi trong phủ để ngày đêm giày vò. Ta nhìn ánh mắt của thiếu niên kia thì mơ hồ đoán được, hắn nhất định là không chịu khuất phục nên mới rơi vào tình cảnh này.

"Này, ngươi không sao chứ?"

Hắn chỉ nhìn ta một cái rồi khó xử quay đầu đi, trong khoảnh khắc đó ánh mắt hắn trống rỗng, dường như đã sớm mất đi ý chí sống.

Là thói quen ra ngoài của gia đình võ tướng nên từ nhỏ ta đã học theo phụ thân và huynh trưởng, luôn mang theo bên mình một ít thuốc mỡ trị thương ngoài da.

Thấy hắn đáng thương nên ta liền bôi thuốc cho hắn, lại lấy bánh hoa đào mới mua ở hẻm Vĩnh Hoa ra cho hắn ăn.

Hắn bất động như thể đang lặng lẽ chờ chết. Thấy vậy ta liền ngồi xổm xuống, tự tay đưa bánh đến bên môi hắn:

"Đây là bánh hoa đào của tiệm Trần gia ở hẻm Vĩnh Hoa, ta mua về không nỡ ăn nên vẫn luôn ủ ấm trong lòng."

"Nếu ngươi không ăn thì sẽ lãng phí mất."

"Nè, ta đút bánh cho ngươi cũng mỏi tay rồi!"

"Nể mặt ta ăn một miếng đi được không?"

Hắn ngây người nhìn ta hồi lâu, cuối cùng cũng ngoan ngoãn cắn một miếng. Lúc đó ta liền nghĩ, hắn nhất định là một người mềm lòng bởi lẽ rõ ràng bản thân hắn không muốn sống nữa nhưng lại không nỡ nhìn ta mệt mỏi.

Vì vậy ta tiếp tục lải nhải khuyên nhủ, còn hắn thì im lặng lắng nghe.

May mắn thay, có miếng đầu tiên thì sẽ có miếng thứ hai. Cuối cùng hắn một thân máu me bê bết, ăn hết những chiếc bánh ta đưa trong chật vật.

Ta thấy hắn thật thảm thương, liền nói với hắn: "Hôm nay ta chỉ có thể miễn cưỡng cho ngươi chút thuốc mỡ và thức ăn nhưng không cứu ngươi đi được."

"Tuy nhiên, chỉ chừng vài ngày nữa là huynh trưởng của ta hẳn có thể đưa lão biến thái Tần Trung kia vào thiên lao."

"Ngươi cố gắng chịu đựng một chút, sẽ ổn thôi."

Hắn cuối cùng cũng mở miệng, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Lúc đi, ta còn sợ hắn bị bắt nạt đến chết nên lại đưa hết toàn bộ bạc trên người cho hắn, còn nhét cho hắn một con dao găm: "Giữ con dao này lại, nếu lão thái giám kia lại làm nhục ngươi, lúc cần thiết có thể dùng để tự vệ."

"Chờ sau khi ra ngoài, nếu ngươi gặp khó khăn thì hãy nhờ người truyền tin hoặc trực tiếp đến phủ tướng quân tìm ta.”

"Ta tên là Tạ Lâm Lang."

"Nhớ chưa?"

Hắn nắm chặt con dao găm, khàn giọng đáp lời ta: "Ừ, nhớ rồi."

Sau đó huynh trưởng nói được làm được, quả nhiên chỉ trong vài ngày đã đưa hơn mười tham quan vào thiên lao, trong đó có cả lão thái giám Tần Trung.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, huynh trưởng liền trở về Bắc Cương, trong kinh thành lại chỉ còn một mình ta.

Ta có đến phủ Tần một chuyến để thử tìm thiếu niên kia. Chỉ tiếc là toàn bộ quản sự và gia nhân đều đã nhân lúc loạn lạc mà bỏ trốn, cả Tần phủ chỉ còn là một đống hỗn độn.

Hắn mang theo con dao găm của ta, từ đó bốc hơi khỏi nhân gian.

Vài tháng sau, tin dữ truyền đến, phụ thân và huynh trưởng ta tử trận. Chỉ trong một đêm, ta rơi xuống từ chín tầng mây, trở thành cô nhi của Tạ gia.

Trong triều đình lại nổi lên một hồi sóng gió mới.

Cho đến khi nghe nói có một người tên là Lâu Nguyệt Hành xuất hiện.

Hắn dựa vào sự tàn nhẫn của bản thân cùng một thân võ nghệ cao cường, dần dần lọt vào mắt của Trưởng công chúa, được Trưởng công chúa hết sức bảo vệ, tiếp quản Đông Xưởng trở thành Chưởng ấn trẻ tuổi nhất từ trước tới nay.

Vẫn nhớ năm đó, hắn một thân áo bào đỏ cao ngạo lạnh lùng, cưỡi tuấn mã đi nghênh ngang trên phố, có người qua đường bàn tán xôn xao:

"Các ngươi thấy chưa? Đó chính là Diêm Vương gia mới nhậm chức của Đông Xưởng đó, Lâu Nguyệt Hành."

"Người ta nói trước đây lão thái giám Tần Trung kia suýt nữa đã chạy thoát, chính người này đã ra tay, không những bắt được Tần Trung mà còn đâm lão thái giám kia hơn hai mươi nhát dao."

"Không chỉ vậy, ta còn nghe nói hơn hai mươi nhát dao đó, nhát nào cũng không chí mạng, hắn là cố tình để cho lão thái giám kia chết vì mất máu."

"Aida, người này ra tay thật tàn nhẫn."

"Đó là đương nhiên, có thể trở thành Chưởng ấn của Đông Xưởng thì có thể là người tốt lành gì chứ?"

"..."

Lúc đó, Lâu Nguyệt Hành đã từng nhìn về phía ta xuyên qua dòng người đông đúc. Trong khoảnh khắc chạm mắt với ta, ánh mắt dịu dàng của hắn khẽ sửng sốt, đôi môi mỏng mấp máy dường như muốn nói gì đó.

Đáng tiếc, phố xá ồn ào nên ta không nghe rõ gì cả.

-

Về sau Lâu Nguyệt Hành nắm giữ Đông Xưởng, thủ đoạn tàn nhẫn, giết người vô số làm cho những lời đồn liên quan đến hắn cũng rộ lên khắp nơi.

Ta cũng dần trở nên giống như phần lớn mọi người, cho rằng hắn tàn bạo vô đạo, lừa dối thiên hạ. Thậm chí trong một buổi yến tiệc nọ, ta còn thẳng thừng chế giễu hắn làm nhiều điều bất nhân bất nghĩa, cẩn thận sau này không chết tử tế.

Chỉ là không ngờ lúc đó hắn lại vừa vặn đi ngang qua, từng lời ta nói đều lọt vào tai hắn không sót một chữ.

Hắn không phản bác.

Chỉ cô đơn đứng đó trong bóng tối, nhìn ta bằng sắc mặt tái nhợt, hốc mắt ửng đỏ.

Nhiều năm trôi qua.

Nhớ lại năm xưa trên phố, lần đầu ta nhìn thấy hắn khi hắn cưỡi ngựa, lúc này ta mới chậm rãi nhớ lại hình dáng môi hắn khi nói chuyện với ta qua dòng người——

"Tạ Lâm Lang, đợi ta."

Chỉ trách ta mắt mù ngu ngốc, không nhận ra cố nhân.

Ta còn tưởng rằng đó là lần đầu gặp mặt nhưng không ngờ đối với hắn mà nói, lại là bước từng bước đạp trên mũi dao, đi qua cảnh đầu rơi chảy máu mới có thể đi đến trước mặt ta để trùng phùng.