Chương 1 - Ngọc Trong Trăng

1
Ta sống lại đúng lúc Lâu Nguyệt Hành mới đến phủ ta truyền chỉ năm ấy. Hôm đó, ta say rượu nên nằm ngủ trên ghế tựa trong sân.

Mở mắt ra thì thấy hoàng hôn đã sắp tắt, còn hắn đang đứng dưới ở nơi nửa sáng nửa tối, mặc một bộ mãng phục màu đỏ sẫm.

Người ta đồn rằng tên hoạn quan này tính tình âm trầm biến thái, giờ phút này lại đang lặng lẽ canh giữ bên cạnh ta, mà trên người ta còn được đắp một tấm chăn mỏng.

Mọi người đều nói, hắn tàn nhẫn độc ác.

Hàng ngày, trong ngục Đông Xưởng ——

Nếu hắn không moi tim móc phổi người ta thì cũng là đang bận lột da rút gân người.

Một kẻ điên như vậy mà lại sợ ta ngủ quên bị lạnh.

"Lâu Nguyệt Hành..."

Ta khẽ gọi một tiếng khiến hắn giật mình lùi lại nửa bước.

Rõ ràng mới đó thôi, người này còn nhân lúc ta ngủ nhìn ta không kiêng nể gì, trong đáy mắt là sự khát khao không hề che giấu. Ấy vậy mà vừa phát hiện ta tỉnh lại là hắn liền lập tức khôi phục khuôn mặt lạnh lùng nham hiểm thường ngày.

Ta lập tức túm lấy tay áo hắn: "Đừng nhúc nhích, để ta xem nào."

Toàn thân hắn cứng đờ, sắc mặt căng thẳng nhưng lại thật sự nghe lời không nhúc nhích: "Xem cái gì?"

Ta từ từ đứng dậy, đưa tay sờ vào phần thịt mềm trên cổ hắn, vẫn là da thịt trắng nõn nà nguyên vẹn, chứ không phải là bộ dạng máu chảy đầm đìa không chút sức sống.

Năm này hắn vẫn còn sống, địa vị vẫn cao, quan trọng là vẫn còn bình an vô sự.

Chỉ là ngay sau đó tay ta đã bị Lâu Nguyệt Hành nhẹ nhàng nắm lấy: "Nô tài là một hoạn quan dơ bẩn hèn hạ, không xứng với ngón tay quý giá của cô nương, cho dù người có muốn bóp chết nô tài thì cũng không cần làm bẩn tay mình."

"..."

Mới sờ hắn có một cái thôi mà hắn lại nói ta muốn bóp chết hắn…

Cái lưỡi độc địa của hắn thật sự làm người ta nghẹn họng mà!

Trách sao được, dù sao hắn cũng là hoạn quan đứng đầu của Đông Xưởng. Trước kia ta nghe theo lời đồn, không những không đối xử tốt với hắn mà còn mắng hắn lừa gạt thiên hạ, sớm muộn gì cũng bị người ta giết chết.

Thế mà lời này lại truyền đến tai hắn.

Vậy mà nào có ai biết một người lúc nào cũng lạnh lùng, tay nhuốm đầy máu tươi như hắn lại âm thầm bảo vệ ta khắp nơi. Nhớ lại kiếp trước sau khi ta chết, hắn đau đớn ôm thi thể ta nôn ra máu thì cổ họng ta nghẹn lại.

Lâu Nguyệt Hành không biết suy nghĩ trong lòng ta nên vẫn còn giả vờ nghiêm túc, lạnh lùng nói:

"Nếu Lâm Lang cô nương đã tỉnh rượu thì chuẩn bị nghe chỉ đi?"

Ta cười với hắn: "Ừ, đọc đi."

Vừa hay, ta còn đang muốn nghe thêm giọng nói của hắn.

Lâu Nguyệt Hành mím môi mỏng, đọc thánh chỉ với chất giọng chẳng mang theo tia cảm xúc nào.

Thánh chỉ mơ hồ, chỉ bảo ta tiến cung hầu hạ, học chút quy củ lễ nghi trong cung nhưng ai cũng hiểu đây là đang chuẩn bị lập ta làm hậu. Ta ngẩng đầu nhìn Lâu Nguyệt Hành, cố ý thăm dò: "Lâu đốc chủ, ngài có hy vọng ta vào cung không?"

Hắn rũ mắt, bóng cây loang lổ xuyên qua song cửa sổ rơi trên người hắn, giọng nói hắn lạnh lùng phảng phất giống như trong cơn mộng dài của ta:

"Một bước lên mây, người đời đều cầu."

Ta tiện tay vứt thánh chỉ, ngẩng đầu cười, tiến đến bên tai hắn: "Làm Hoàng hậu chính là một bước lên mây sao? Nhưng ta lại muốn làm phu nhân của đốc chủ hơn."

"Hay là đốc chủ thu nạp ta đi?"

Ánh mắt hắn rung động dữ dội nhưng chỉ trong chốc lát là hắn lại quay trở về với dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, giọng hắn khàn khàn: "Lâm Lang cô nương, bộ trêu chọc nô tài vui lắm sao?”

Ta cười như được mùa, sờ sờ yết hầu hắn: "Lâu Nguyệt Hành, khi quân."

Hoạn quan từ nhỏ đã bị tịnh thân nên phần lớn đều không có yết hầu nhưng Lâu Nguyệt Hành lại khác. Yết hầu hắn khẽ chuyển động do bị ngón tay ta chạm vào, trông vô cùng quyến rũ.

Hiếm khi hắn không giả vờ khiêm nhường, hơi nghiêng đầu liếc xéo ta: "Nhà nô tài gặp biến cố, mười lăm tuổi mới vào cung làm việc cho nên mới có yết hầu."

"Tội khi quân nô tài không dám phạm."

Ta hừ một tiếng: "Không dám? Lời ma tiếng quỷ!"

Rõ ràng là ngay cả vua mà hắn cũng dám giết nữa kìa.

Kiếp trước ta tiến cung được phong Hoàng hậu nhưng lại bị cái tên hôn quân Lý Hoài Cẩn đó hại chết. Sau khi ta chết, có một người mặc áo bào tím thắt đai vàng, cầm kiếm xông vào cung chém đầu Hoàng đế đương triều, còn chặt xác Hoàng đế thành từng mảnh nhỏ, cuối cùng ném cho chó hoang ăn.

Không phải Lâu Nguyệt Hành hắn thì là ai?

2
Ta có kế hoạch khác nên không tiện trực tiếp kháng chỉ, vì vậy vẫn phụng mệnh tiến cung.

Sau khi bái kiến Thái hậu và Trưởng công chúa, Trưởng công chúa gọi một đám thái giám trẻ tuổi khôi ngô lanh lợi đến: "Lâm Lang, thấy ai vừa mắt thì cứ dẫn theo để có người hầu hạ.”

Trong lòng ta đã có mục tiêu rõ ràng, ánh mắt ta nhìn thẳng về phía Lâu Nguyệt Hành đứng bên cạnh Trưởng công chúa.

Kiếp trước, hắn đã phải tốn biết bao nhiêu công sức mới đến được bên cạnh ta.

Kiếp này, không cần hắn phải tốn công, ta sẽ tự mình đến bên người hắn.

"Nghe nói Lâu đốc chủ một thân thiện xạ, có thể bắn trúng mục tiêu cách xa trăm bước, công chúa điện hạ có thể cho người đến đây vài ngày để chỉ dạy thần nữ không?"

Trưởng công chúa trầm ngâm một lát rồi ra lệnh cho Lâu Nguyệt Hành: "Ngươi tạm gác việc của Đông Xưởng lại đi, mỗi ngày dành hai canh giờ đến dạy Lâm Lang."

Lâu Nguyệt Hành rũ mắt: "Tuân lệnh."

Kể từ đó ngày ngày Lâu Nguyệt Hành bắt đầu đến đây điểm danh.

Mỗi ngày ta chỉ luyện bắn cung nửa canh giờ, thời gian còn lại thì đều là ——

Ta đọc sách thì hắn dâng trà.

Ta luyện chữ thì hắn mài mực.

Ta vẽ tranh thì hắn trải giấy.

"Nghe nói Hoàng đế thích những nữ tử dịu dàng, tinh thông thi hoạ thì càng tốt.”

Ta vừa vẽ vừa cố ý hỏi Lâu Nguyệt Hành: "Đốc chủ nói xem, Hoàng đế có thích bức tranh của ta không?”

Sắc mặt người nào đó càng lúc càng đen xì xì.

Cũng không trách hắn được bởi vì bây giờ ai cũng cho rằng ta cố gắng vẽ tranh là vì muốn lấy lòng Hoàng đế.

Cả người Lâu Nguyệt Hành như bị ngâm trong vại giấm, chỉ đứng ở đó thôi cũng thấy chua loét.

Vậy mà hắn còn tưởng mình che giấu rất tốt!

Thấy hắn không nói gì, ta tiếp tục vừa trách móc vừa thăm dò: "Lâu đốc chủ nói gì đi chứ, sao lại im lặng thế? Giống khúc gỗ quá đi.”

Mặt mày hắn căng thẳng, giọng điệu có phần chế giễu: "Không phải Lâm Lang cô nương vẫn luôn nói nô tài là một kẻ điên sao?"

"Kẻ điên này sợ nói ra lời bậy bạ sẽ dọa cô nương sợ."

Người gì mà kỳ cục.

Chua lòm.

Ta càng nhìn lại càng thấy mắc cười.

Thôi kệ đi, vẫn chưa sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, trước mắt cứ để cho hắn ghen đi!

3
Giống như kiếp trước, dưới sự thúc giục của Thái hậu, ta vừa vào cung chưa lâu thì tân hoàng vừa đăng cơ - Lý Hoài Cẩn đã đích thân đến.

Hôm đó, Lâu Nguyệt Hành không có ở đó nên ta đang tự mình luyện bắn cung. Trên bia bắn cắm chục mũi tên lông chim, mũi nào mũi nấy đều trúng hồng tâm.

Lý Hoài Cẩn nhìn thấy cảnh này liền cau mày bởi hắn vốn không thích nữ tử đi quyền múa kiếm. Quả nhiên, ngay sau đó, hắn cười cười tiến lên, ném cung tên của ta đi:

"Lâm Lang vào cung rồi sao còn luyện những thứ này? Quá nguy hiểm, đừng làm mình bị thương."

Ta thích thú nhìn dáng vẻ giả vờ thâm tình của hắn, rồi lại liếc nhìn nữ tử đứng phía sau hắn.

Thẩm Khanh Khanh, ánh trăng sáng trong lòng Lý Hoài Cẩn.

Năm xưa tiên đế để lại di chiếu, bất kể hoàng tử nào đăng cơ thì hậu vị kia cũng đều sẽ thuộc về ta.

Bởi vì giang sơn Đại Lương là do phụ huynh ta trấn giữ.

Sau khi phụ mẫu và huynh trưởng nằm lại ở Bắc Cương thì ta trở thành hậu duệ duy nhất của Tạ gia. Nếu tân hoàng muốn thu hồi binh quyền thì lập ta làm hậu là cách đơn giản nhất và được lòng bách tính nhất.

Kiếp trước, ta vì sự hy sinh của phụ huynh, không đành lòng khiến cho triều đình náo loạn một phen nên mới an phận tiến cung gả cho Lý Hoài Cẩn, nhưng người mà Lý Hoài Cẩn cẩn thận để trong lòng lại là Thẩm Khanh Khanh này.

Sau khi lợi dụng ta xong, hắn nhanh chóng sắc phong Thẩm Khanh Khanh làm Quý phi.

Để nắm chắc quân quyền trong tay, hắn còn tìm đủ mọi cớ để đàn áp những thuộc hạ cũ của phụ thân ta. Những vị thúc bá đã chiến đấu cả đời vì giang sơn Đại Lương lần lượt bị vu oan, bị giáng chức, có thể cởi giáp về quê đã là điều xa xỉ, có người còn bị áp bức hãm hại đến mức mạng cũng chẳng còn.

Đáng tiếc, năng lực của Lý Hoài Cẩn không theo kịp tham vọng của hắn, hắn quên mất rằng tuy nắm quân quyền trong tay nhưng tướng soái thì khó cầu.

Khi chiến sự nổ ra, những tướng sĩ tâm phúc bên người hắn đều là một đám vô dụng. Kẻ địch liên tục tiến quân về phía Nam làm cho Đại Lương mất mười thành trì liên tục.

Thậm chí còn có thích khách xâm nhập vào cung bắt cóc cả ta và Thẩm Khanh Khanh. Sau đó, Lý Hoài Cẩn không tiếc cắt nhượng sáu quận để đổi lấy Thẩm Khanh Khanh nhưng lại hai tay dâng Hoàng hậu của hắn cho kẻ địch.

Ta tuyệt vọng chất vấn hắn tại sao lại làm như vậy?

Hắn bóp mặt ta, nụ cười như tẩm độc: "Tạ Lâm Lang, muốn trách thì trách ngươi đã chiếm mất ngôi vị Hoàng hậu của Khanh Khanh, lại còn độc ác hạ độc khiến nàng sảy thai, dùng mạng ngươi đền lại không đáng sao?”

Ta thấy buồn cười.

Ban đầu chính hắn là người đưa ta lên ngôi Hoàng hậu, còn về chuyện hạ độc, Thẩm Khanh Khanh đã vu khống ta quá nhiều lần nhưng Lý Hoài Cẩn chưa bao giờ quan tâm ta có oan ức hay không bởi lẽ nàng ta nói cái gì hắn cũng đều tin.

Sau đó kẻ địch cởi bỏ phượng bào của ta, bọn chúng nói muốn nếm thử mùi vị của Hoàng hậu Đại Lương.

Ta không cam chịu nhục nhã nên nhảy xuống khỏi thành lâu, chết không toàn thây.

Giờ đây đã cách nhau một kiếp người, cho dù Lý Hoài Cảnh và Thẩm Khanh Khanh có hóa thành tro bụi thì ta cũng nhận ra.

4
Thẩm Khanh Khanh vừa thấy ta liền từ từ quỳ xuống, ra vẻ sợ hãi: "Tham kiến Tạ cô nương."

Ta ghét nhất cái kiểu động một tí là khóc của nàng ta.

Ta mới gọi có một tiếng thôi mà nàng ta lại làm như ta muốn lột da nàng ta vậy. Đáng ghét thay, Lý Hoài Cẩn lại thương xót nàng ta vô cùng, còn đích thân bước đến đỡ nàng ta dậy: "Được rồi Khanh Khanh, nàng vì trẫm đi hái thuốc nên chân mới bị thương, phải dưỡng cho mau lành, mau đứng dậy đi."

Thẩm Khanh Khanh ngoan ngoãn đáp một tiếng, nép vào lòng Lý Hoài Cẩn khó khăn đứng dậy, ra vẻ yếu đuối đến nỗi đứng cũng không vững nhưng ánh mắt nàng ta lại lén liếc về phía ta mang theo vẻ khoe khoang. Kiếp trước, khi Lý Hoài Cẩn bỏ ta để chọn Thẩm Khanh Khanh, nàng ta cũng có biểu cảm như vậy.

Dỗ dành Thẩm Khanh Khanh xong, Lý Hoài Cẩn lại nói với ta: "Lâm Lang, mau bảo người dọn hết những bia tập bắn này đi, đừng làm người khác sợ."

Đây là chê ta đang doạ người trong lòng của hắn sợ đây mà…

Ta tiện tay bắn thêm một mũi tên, thẳng thừng nói: "Sợ? Sợ thì đừng đến."

Thẩm Khanh Khanh nghẹn họng.

Lý Hoài Cẩn cau mày nhưng vẫn tiếp tục cứng đầu nói tiếp: "Được rồi Lâm Lang, đừng nói chuyện này nữa.”

"Hoa sen ở Thanh Đường nở rồi, trẫm đưa nàng đi xem nhé?"

Ta cười khẩy: "Hoa sen nở có gì đẹp?"

Ta chỉ một lòng muốn xem đầu hắn nở hoa mà thôi.

5
Đến nước này thì Lý Hoài Cẩn chẳng thể giả vờ được nữa, còn Thẩm Khanh Khanh thì bắt đầu rơi lệ: “Tâm tình Tạ cô nương không tốt, có phải do ta quấy rầy cô và Hoàng thượng rồi không?”

“Nếu là thật thì đây đều là lỗi của ta, ta không nên đến đây gây phiền phức rồi.”

Nàng ta khóc đến mức hai mắt đỏ hoe.

Ta lại giả vờ khó hiểu hỏi: “Nếu cô đã biết là mình không nên đến thì sao còn chưa mau biến đi? Cớ sao còn đứng đây?”

Thẩm Khanh Khanh ngẩn ra một lúc, sau đó sắc mặt nàng ta dần trở nên tái nhợt, nàng ta cắn chặt môi, nhục nhã cúi đầu hành lễ với ta và Lý Hoài Cẩn rồi quay đầu bỏ đi.

“Khanh Khanh!”

Lý Hoài Cẩn sốt ruột gọi nàng ta một tiếng, rồi lại trừng mắt nhìn ta: “Tạ Lâm Lang, sao ngươi lại ngang ngược như vậy?”

Ta chỉ vào bóng lưng đang chạy của Thẩm Khanh Khanh, cười khẩy chế giễu: “Nàng ta không phải bị thương ở chân, đến đứng cũng không vững sao?”

“Sao bây giờ chạy nhanh quá kìa?”

Lý Hoài Cẩn sửng sốt, thuận thế nhìn về phía Thẩm Khanh Khanh, lập tức hiểu ra điều gì đó. Vậy mà hắn vẫn tiếp tục che chở cho nàng ta: “Tạ Lâm Lang, lời nói việc làm của ngươi thật không xứng với ngôi vị Hoàng hậu.”

Ta cười cười: “Ồ, vậy ngài nghĩ ai xứng với ngài hơn?”

“Là Thẩm Khanh Khanh sao?”

“Cũng đúng, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, trước mặt người khác thì khóc lóc, giả vờ yếu đuối bệnh tật, quả thật rất xứng đôi vừa lứa với ngài đó.”

Lý Hoài Cẩn bị ta chọc tức đến nỗi mặt đỏ bừng, chỉ buông một câu rồi bỏ đi: “Nếu không phải ngươi họ Tạ thì đừng có mơ trẫm nhìn đến người như ngươi.”

Phù Xuân đứng bên cạnh ta, cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, người thật sự không muốn gả cho Hoàng thượng sao? Cứ đối đầu gay gắt như vậy sẽ làm Hoàng thượng tức giận lắm.”

Ta lại cười nhẹ: “Hắn tức giận thì sao? Đại khái những kẻ vô năng cuồng nộ đều có thái độ như nhau.”

Huống hồ là ta vốn cố ý như vậy.

Chỉ khi lửa giận của hắn ngút trời hắn mới bắt đầu phạm sai lầm.

6
Chẳng bao lâu sau, ta nghe nói vì muốn lập Thẩm Khanh Khanh làm hậu mà Lý Hoài Cẩn đã đến cung Thái hậu náo loạn một phen.

Thái hậu tức giận mắng hắn một trận.

Lý Hoài Cẩn không cam lòng nên lại bắt đầu nháo đến tiền triều, cuối cùng quần thần đều biết nên liền dâng sớ can ngăn.

Ta là người mà tiên đế đã chọn.

Hành động này của Lý Hoài Cẩn chẳng khác nào chống lại di chiếu của tiên đế cả, nhưng mà hắn lại ngu ngốc hạ quyết tâm muốn nâng đỡ Thẩm Khanh Khanh. Hơn nữa, hắn cho rằng mình là Đế vương, không cần dựa vào ta cũng có thể nắm giữ quân quyền. Quần thần can ngăn không được làm cho Thái hậu giận run người.

Ta lại bình tĩnh đứng ngoài cuộc xem kịch: "Gần đây, cả triều đình lẫn hậu cung đều náo nhiệt nhỉ?”

Ta tưởng không ai biết——

Thực ra tất cả đều là do ta cố ý tạo nên cục diện như vậy.

Ai ngờ, mánh khoé này của ta lại không thoát khỏi con mắt của Lâu Nguyệt Hành, hắn hơi nhướng mắt, nửa cười nửa không cười nhìn ta: "Quả nhiên là Lâm Lang cô nương có cái lưỡi biết giết người, chỉ vài lời đã có thể kích động Hoàng thượng như vậy."

Rõ ràng những chuyện xảy ra hôm đó khi Lý Hoài Cẩn đến cung của ta đều đã lọt vào tai hắn, mà bên cạnh ta chỉ có Phù Xuân, Phù Xuân chắc chắn sẽ không nói ra ngoài.

Vậy thì chỉ còn một khả năng — Thị vệ thân cận của Lý Hoài Cẩn cũng là người của Lâu Nguyệt Hành.

Con cáo gian xảo này, quả nhiên là Chưởng ấn nắm giữ cả Đông Xưởng, tai mắt ở khắp mọi nơi.

Ta giả vờ vô tội: "Lời này của Lâu đốc chủ không thể nói bừa được được đâu. Ta chỉ phụng mệnh vào cung thôi mà."

"Hoàng thượng ghét ta, ta cũng đâu có biết làm sao?”

Nói xong lời chống chế qua loa, ta dứt khoát kéo Lâu Nguyệt Hành lại gần, ghé vào tai hắn cười khẽ: "Lâu đốc chủ thấy ta diễn xuất thế nào?"

"Có thích không?"

7
Lâu Nguyệt Hành trông có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất lại không chịu nổi sự trêu chọc. Ta chỉ nói đôi ba câu thôi đã thấy yết hầu của y động liên tục, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào ta như thể muốn câu luôn hồn ta.

Nếu không phải hắn đang mặc bộ y phục màu đỏ thẫm thì ai có thể tin được đây là một đại thái giám chứ?

Ta thấy thú vị, định trêu chọc thêm vài câu nữa nhưng lại thấy người nọ quay đầu nhìn chằm chằm vào bức họa trên bàn, đột nhiên hỏi với giọng chua ngoa: "Nếu người đã không muốn làm Hoàng hậu thì sao còn vẽ những thứ này để lấy lòng tên đó?"

Ồ, ta quên mất chuyện này.

Mặc dù ta đã đuổi tên cẩu Hoàng đế Lý Hoài Cẩn đi nhưng mấy hôm nay ta vẫn tiếp tục viết lách vẽ vời. Những kẻ không biết chuyện có lẽ sẽ nghĩ rằng ta vẫn đang nghĩ cách lấy lòng, níu kéo hắn.

Kiếp trước, để trở thành Hoàng hậu của Lý Hoài Cẩn, ta đã tìm hiểu sở thích của hắn, đã từng luyện chữ vẽ tranh rất lâu, mong được hắn để mắt tới. Chỉ là cho dù ta có luyện thế nào thì Lý Hoài Cẩn luôn có cách bới móc ra những khuyết điểm của ta.

Hắn nói chữ ta xấu, tranh vẽ cũng tệ, ta không cam tâm nên liền viết đi vẽ lại, đến cuối cùng hắn cũng mất kiên nhẫn nói ra sự thật: "Thôi đi Tạ Lâm Lang, tay ngươi chỉ biết cầm đao múa kiếm, sao có thể cầm bút lông?"

"Không những làm trò cười cho bàn dân thiên hạ mà còn phí hoài cả mực tốt."

Lúc đó ta mới hiểu, thì ra thứ mà Lý Hoài Cẩn ghét không phải là chữ và tranh của ta, mà là đôi tay này của ta, đôi tay chỉ biết múa đao lộng kiếm đầy những vết chai mỏng.

Hắn thích đôi tay của Thẩm Khanh Khanh.

Dù cho Thẩm Khanh Khanh có vẽ vịt trời thành vịt nhà, vẽ phượng hoàng thành gà rừng, hắn cũng thấy đáng yêu sinh động.

Vì chuyện này mà ta đã từng đau khổ khóc cả đêm.

Sau đó ta đã xé bỏ tất cả những bức họa mà ta đã vẽ cho Lý Hoài Cẩn nhưng lại tình cờ bị Lâu Nguyệt Hành nhìn thấy. Hắn không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhặt từng mảnh giấy vụn bị ta xé trên mặt đất rồi cẩn thận cất đi. Hắn còn tỉ mỉ từng chút một ghép lại bức tranh mà ta đã xé nát, đóng khung coi như báu vật.

Ta tức giận, xấu hổ chất vấn hắn: "Những thứ xấu xí như vậy, ngươi đóng khung nó làm gì?"

Ta vẫn nhớ lúc đó Lâu Nguyệt Hành nắm cuộn tranh thật chặt, đầu ngón tay hắn trắng bệch, giọng điệu lạnh lùng cố chấp: "Không xấu."

"Là hắn ngu ngốc, không biết trân trọng, không xứng thưởng thức."

"Hắn" trong miệng Lâu Nguyệt Hành là ai, không cần phải nói cũng biết.

Ta không khỏi xúc động, nhưng Hoàng cung này là nơi nào mà hắn dám cuồng ngôn như vậy?

Mỗi lời nói hành động đều phải đề phòng, sơ suất là mất mạng.

Vậy nên ta lạnh lùng mắng hắn: "Câm miệng! Ngươi chỉ là một hoạn quan, biết cái gì mà nói?"

Ta vẫn còn nhớ sau khi nghe câu đó thì cả người hắn cứng đờ, ánh sáng trong mắt vụt tắt.

Giờ đây sống lại, mọi thứ như hoá thành một giấc mơ.

Ta muốn giữ lại thứ ánh sáng trong mắt hắn ngày đó.

Lúc này, Lâu Nguyệt Hành thấy ta không nói gì thì sắc mặt tái nhợt, ánh mắt cũng dần tối đi, âm trầm hỏi ta: "Người vẫn đang nghĩ đến chyện làm Hoàng hậu của hắn sao?"

"Tạ cô nương thích đùa giỡn lòng người như vậy sao?"

Ta vừa buồn cười vừa đau lòng, thêm vài nét cuối cùng lên giấy, rồi lật ngược bức tranh lại, đưa cho hắn: "Lâu Nguyệt Hành, hãy nhìn kỹ xem người ta vẽ rốt cuộc là ai?"

Hắn liếc nhìn người trong tranh không khỏi sửng sốt.

Chỉ một cái liếc mắt thôi mà đôi mày lạnh lùng u ám ban đầu liền được vuốt phẳng ngay lập tức, bởi vì người ta vẽ không phải ai khác, chính là Lâu Nguyệt Hành hắn.

Kiếp trước ta khổ luyện thư hoạ nên đã sớm học được một tuyệt kỹ.

Ta có thể vẽ ngược, vẽ ngược cho đến nét vẽ cuối cùng, người ngoài đều không thể nhìn ra bức tranh thật của ta.

Lâu Nguyệt Hành nói không sai, là cái tên Hoàng đế chó má Lý Hoài Cẩn kia bị mù.

Hắn không biết trân trọng, cũng không xứng thưởng thức.

Hắn thậm chí còn không bằng một ngón tay của Lâu Nguyệt Hành.

Lúc này, ta nhìn người trước mặt cười hỏi: "Lâu đốc chủ có thích bức tranh ta vẽ không?"
"Nếu thích thì mang về phủ đóng khung treo ở đầu giường, đêm đêm ôm vào lòng ngủ nha?"

Dù cho ngày thường Lâu Nguyệt Hành có giả vờ giỏi đến đâu thì đến lúc này hắn cũng nắm chặt bức hoạ không nỡ buông tay, hắn nhìn ta chằm chằm bằng ánh mắt rực lửa.

Nói thích thì không phải.

Nói không thích thì càng không phải.

Cuối cùng, hắn cũng không thèm giả vờ nữa, hắn mở miệng nói bằng chất giọng khàn khàn, trong từng câu từng chữ đều là dục vọng cuồn cuộn: "Ôm vào lòng ngủ? Làm sao đủ được?"

"Người biết rõ người ta thực sự muốn ôm là ai."

Ta lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ hắn sắp phát điên vì ta, phì cười một tiếng, nhẹ nhàng chui vào lòng hắn khẽ dụ dỗ:

"Vậy thì ôm ta đi!"

8

Toàn thân Lâu Nguyệt Hành căng cứng.

Nếu đây là một thoại bản thì hắn giống như một vị thần tiên hạ phàm, còn ta lại là yêu nữ ma mị làm cho hắn lầm đường lạc lối, dụ dỗ hắn sa ngã.

Ta thử thăm dò từng chút một

Làm nhăn nhúm y phục đỏ thẫm của hắn.

Cọ xát yết hầu hắn.

Quàng tay qua cổ hắn.

Kiếp trước, vì thân phận Hoàng hậu nên ta luôn phải giữ dáng vẻ đoan trang hiền thục, ngay cả khi bị giam trong lãnh cung thì cũng chưa từng dùng sắc đẹp quyến rũ người khác.

Còn tên cẩu Hoàng đế Lý Hoài Cẩn thì bận rộn ân ái với Thẩm Khanh Khanh nên cũng chưa từng đụng đến ta. Vì vậy cho đến khi ta chết vẫn là xử nữ, không có chút kinh nghiệm quyến rũ nam nhân nào. Ấy vậy mà khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Lâu Nguyệt Hành thì ta lại như được khai thông mà không cần thầy dạy.

Ta hôn lên đôi môi mỏng lạnh lùng của hắn, trêu chọc:” Lâu đốc chủ à, cơ hội đến rồi đó.”

“Không ôm là ta đi đó nha!”

Ta làm bộ muốn bỏ đi.

Lâu Nguyệt Hành nhịn không được, nhắm mắt lại ôm ta vào lòng: “Không được đi…”

Giọng hắn khàn khàn đến mức khó mà nghe rõ được.

Vừa dứt lời, hắn đã không kiềm chế được mà hôn ta.

Nụ hôn của hắn lấp kín môi ta, sít sao không một kẽ hở.

Giống như một con sói lần đầu nếm mùi thịt, có hôn bao nhiêu cũng không thấy đủ. Hắn hôn mãi cho đến khi cả người ta mềm nhũn, ta thầm mắng hắn trong lòng:

Hắn mà là hoạn quan gì chứ?

Rõ ràng là một yêu nghiệt.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bẩm báo: “Hoàng thượng giá lâm!”