Chương 5 - "NGHE LỜI MẸ"
9
Cả một mùa hè tôi đều nghe lời của cha mẹ, ở nhà tận tâm tận lực chăm sóc em trai em gái.
Tôi giống như đổi tính vậy, không còn lời mặn lời nhạt với em trai em gái nữa, mỗi ngày đều đúng giờ làm bữa sáng cho bọn nó, sau đó dẫn bọn nó ra ngoài chơi, buổi trưa lại dẫn bọn nó về nhà ăn cơm.
Mẹ tôi rất yên tâm vui vẻ, thường xuyên nói với hàng xóm láng giềng xung quanh tôi không hổ là người lên cấp hai rồi, trở nên ngoan ngoãn rồi, biết đối xử tốt với em trai em gái rồi.
Hôm đó, dì Trương ở sát vách đến nhà tôi nói chuyện với mẹ tôi, trong lúc vô ý hỏi mẹ tôi: “Vết thương trên trán Vân Vân nhà hai người thế nào rồi? Đỡ rồi chứ?”
Mẹ tôi sững sờ một lát, sau đó dì Trương hỏi: “Hả? Cô không biết sao? Mấy hôm trước tôi nhìn thấy Vân Vân đưa Dương Huy và Dương Huyên nhà hai người ra ngoài chơi, đột nhiên Dương Huy liền cấm đá ném vào Vân Vân, may là cách xa, sức của thằng bé với hòn đá cũng không lớn, không thì chắc chắn Vân Vân đỡ đầu rồi.”
Đúng lúc tôi ở trong phòng ra ngoài muốn đi vệ sinh, giây phút mở cửa tôi nghe thấy mẹ cười nói: “Ôi trời, tôi còn tưởng chuyện gì to tát cơ, Vân Vân da dày thịt béo, lại là chị gái, bị Tiểu Huy gõ nhẹ một cái như vậy chắc chắn không có vấn đề gì lớn.”
Dì Trương gật đầu, có lẽ là nhìn thấy tôi ra ngoài, dì ấy chỉ đơn giải nói với mẹ tôi hai cầu rồi rời đi.
Mẹ tôi cũng quay đầu lại nhìn tôi một cái, ý cười trong đáy mắt bỗng tan biến: “Cho dù sao này em trai của mày có đánh mày mày cũng đừng để người khác nhìn thấy nữa, người không biết còn tưởng rằng em trai của mày bắt nạt mày ấy, đừng để người ta xem trò cười.”
Tôi ồ một tiếng, sau đó liền đi vệ sinh.
10
Chịu ảnh hưởng của bố mẹ và bà nội, em trai và em gái đều không thích tôi.
Thế nên lúc bắt đầu tôi nói dẫn bọn nó ra ngoài chơi, kỳ thực bọn nó cũng không mấy vui vẻ.
Nhưng mẹ tôi nói rồi, muốn ra ngoài nhất định phải có tôi đi cùng, nếu không sẽ không an toàn, không còn cách nào khác bọn nó chỉ có thể thoải hiệp.
Ngày đầu tiên dẫn bọn nó ra ngoài chơi, em trai cầm một hòn đá nhỏ tròn trịa đập vào trán tôi.
Rất may mắn là hoàn đá kia không có đầu nhọn gì cả, bằng không trán của tôi sẽ không chỉ bị đập tím xanh đơn giản như vậy, chắc chắn sẽ chảy máu.
Ngày thứ hai, nhân lúc tôi ngồi xuống nghỉ ngơi, em gái bỏ vào trong cổ áo của tôi một con sâu nhỏ, tôi giật mình kêu to, hai anh em bọn nó lại ở bên cạnh che bụng cười lớn.
Tôi nghe thấy em trai nói: “Anh đã nói chắc cắn chị ta sẽ bị giật mình mà, đúng là một con quỷ nhát gan.”
Em gái nói: “Ai bảo chị ta cứ theo bọn mình ra ngoài chơi chứ, bọn mình lại không thích chị ta, chính là phải dạy dỗ cho chị ta một chút, nhưng mà liệu chị ta có chạy về mách với mẹ không nhỉ?”
Giọng điệu của em trai vô cùng không sao cả: “Mẹ lại không thích chị ta, em không nhìn thấy bọn mình làm sai điều gì mẹ đều không nói gì bọn mình sao, người bị mắng đều là chị ta, chị ta chính là đáng đời, với lại nhé, bà nội cũng sẽ giúp bọn mình.”
Tôi chưa từng nghĩ đến loại lời như thế này lại có thể nói ra từ trong miệng của đứa nhỏ chỉ có năm tuổi.
Ngoại trừ khiếp sợ tôi chỉ cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Sau khi hất con sâu kia ra ngoài, ánh mắt tôi hung ác trừng mắt với hai đứa nó, nhưng vừa nghĩ đến mục đích của bản thân, tôi liền cứng rắn đè cơn giận trở về.