Chương 4 - "NGHE LỜI MẸ"

Điều này khiến tôi nghi ngờ, căn bản không phải là tôi nằm mơ, mà là ông trời thấy tôi đáng thương, để tôi biết trước tương lai của bản thân, cho tôi cơ hội lựa chọn lại.

 

Hơn nữa tôi còn biết, chỉ cần tôi cãi lại thêm một câu, mẹ tôi sẽ phản hồi lại cho tôi một cái tát, sau đó bảo tôi quỳ xuống nghe bà ấy giáo huấn.

 

Tôi ở trong giấc mơ là như vậy, đối với trách vấn không nói hai lời của mẹ và hành động đó mà tôi cảm thấy tủi thân và không cam tâm, khi me tôi sắp sửa rời khỏi, tôi lại hét to với bà ấy một câu: “Dựa vào đâu mỗi lần em trai em gái làm sao mẹ đều đến trách con, rõ ràng là bọn nó nghịch ngợm, tại sao mẹ không đi dạy dỗ bọn nó?”

 

Câu nói này đổi lấy một cái tát của mẹ tôi và một trận đòn nhừ tử của bố.

 

Bố tôi vừa đánh vừa mắng tôi, nói em trai em gái còn nhỏ tuổi, tôi thân làm chị gái lại đổ trách nhiệm lên người bọn nó, là không có lương tâm, cũng không có lòng thương.

 

Bọn họ còn nói với tôi, cho dù em trai em gái làm ra chuyện gì, tôi thân làm chị gái thì đều nhất định phải bao dung, nhất định phải thuận theo nguyện vọng của em trai em gái, phải yêu thương bảo vệ em trai em gái, đó mới là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện.

 

Tôi ở trong mơ, một lòng chỉ muốn chạy trốn khỏi gia đình này, sau khi trải qua một trận đòn nhừ tử, tôi vừa không yêu mến em trai em gái, cũng không có sắc mặt tốt đẹp gì với bố mẹ và bà nội.

 

Cũng bởi vậy, tôi chịu không ít uất ức.

 

Bây giờ có cơ hội làm lại một lần, tôi quyết định nghe lời của bố mẹ, dùng trái tim để yêu thương em trai em gái, hơn nữa bao dung tất cả mọi thứ bọn chúng làm…

 

8

 

Buổi tối sau khi khách khứa ra về hết, tôi ở trong phòng bếp rửa bát, bố tôi lại chống tay đứng ở cửa phòng bếp mắng tôi.

 

Không khác mấy so với lời mẹ nói, trách tôi không chăm sóc tốt cho em trai em gái, nói nếu như tôi không rời đi một lát ấy, chắc chắn số rượu kia sẽ không bị em trai bất cẩn làm vỡ.

 

Mặc cho bố tôi nói cái gì, tôi đều không có phản ứng, chỉ im lặng rửa bát.

 

Suy cho cùng tôi cũng không muốn vì khoe tài nhất thời nhanh miệng mà gặp phải trận đòn nhừ tử của bố tôi.

 

Sở dĩ tôi ở trong giấc mơ muốn biện bạch cho bản thân, chẳng qua là bởi vì trong lòng vẫn còn có một chút một ít mong chờ vào bố mà thôi.

 

Nhưng mà sau giấc mơ đó, tôi đã không còn ôm bất cứ hy vọng gì với bọn họ nữa rồi, thế nên cho dù bọn họ đối xử với tôi như thế nào, tôi đều đã không còn quan tâm rồi.

 

Chỉ cần bình thường tôi không cãi lại bọn họ, làm tốt việc bản thân nên làm là được rồi.

 

Nhưng hình như bố không hài lòng với sự im lặng của tôi, thấy tôi mãi không lên tiếng, ông ấy lập tức đi lên cướp cái bát trong tay rồi, ném vào trong chậu nước.

 

Nước và bọt rửa bát văng lên làm bẩn quần áo của tôi, tiếng gào thét đủ mười phần vang lên bên tai tôi: “Mày điếc rồi à? Không nghe thấy lời của tao nói sao? Mày mới lên cấp hai, đã cứng cánh như vậy rồi chứ gì, trực tiếp coi lời bọn tao nói như gió thoảng bên tai!”

 

Tôi nặn ra mấy giọt nước mắt, trong giọng nói mang theo nức nở: “Con không có, chỉ là con đang nghiêm túc nghe lời của bố và mẹ, đang kiểm điểm lại sai lầm của bản thân.”

 

Nghe thấy tôi đang kiểm điểm lại, cơn tức giận trên mặt bố tôi bỗng nhiên vơi đi không ít.

 

Sau đó ông ấy hừ lạnh một tiếng: “Biết bản thân có sai là tốt, nghiêm túc suy xét lại, sau này đừng phạm sai lầm nữa.”

 

Nói xong ông ấy liền rời khỏi phòng bếp, tôi nhanh chóng thu sạch nước mắt, che giấu hận ý chợt lóe lên trong đáy mắt mình, vẻ mặt vô cảm tiếp tục rửa bát.