Chương 1 - Ngâm Nga Yêu Kiều

Mỹ nhân ngốc nghếch X Quyền thần ngây thơ.

Từ khi sinh ra, Thịnh Dao đã rất ngoan ngoãn, tính cách ngờ nghệch.

Gia đình nàng lo lắng nàng gả vào một gia đình phức tạp sẽ bị bắt nạt nên đã chọn cho nàng một mối hôn nhân an ổn, bình dị.

Nghe nói, chàng là một người đàn ông chăm chỉ, thành thật.

Tuy gia cảnh không giàu có, nhưng hơn ở chỗ chàng là người đọc sách.

Tuy cơ thể có bệnh kín, nhưng vừa hay sức khỏe Thịnh Dao không hợp mang thai.

Đối với người miền quê, có thể tìm được một người cùng chung sống qua năm tháng bình dị, là điều quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Vì thế, Thịnh Dao nghe lời vác bao đồ trên lưng, tìm đến nhà vị hôn phu của mình để kết hôn.

Ai ngờ, khi đến địa chỉ mà bà mối đưa thì đã vườn không nhà trống.

Thịnh Dao hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được người.

Nàng vừa bước vào cửa, trông thấy vị hôn phu của nàng đang nằm trên ghế dài như một ông lớn, mắt cũng không buồn ngước lên, vênh mặt hất hàm sai bảo nàng: “Tới rồi à? Đi làm việc đi, đi quét sân trước đã.”

---

Thịnh Dao cảm thấy vị hôn phu mà bà mối giới thiệu khác một trời một vực với vị hôn phu mà nàng gặp.

Bà mối nói, dung mạo vị hôn phu của nàng bình thường, nên không cần lo chàng sẽ đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Nhưng dung mạo của vị hôn phu này rõ ràng đẹp tựa Phan An, anh tuấn vô song.

Nàng đã chuyển vào ở, nhưng những cô thôn nữ trong thôn vẫn không thể kiềm lòng, ba ngày hai bữa lại đến xum xoe, nịnh nọt.

Bà mối nói, vị hôn phu của nàng là người dịu dàng, chu đáo, chín chắn và điềm đạm, nhìn là biết chàng là người biết chăm sóc cho người khác.

Nhưng vị hôn phu này, nấu cơm thì làm cháy cả bếp, rửa bát thì mảnh sứ vương vãi khắp sàn nhà.

Bảo chàng phơi đồ, chàng cũng có thể vô tình dùng cây sào gỗ chọc thủng chiếc quần lót.

Chuyện quan trọng nhất là!

Bà mối nói, thân chàng mang bệnh.

Nhưng sức khỏe chàng, rõ ràng rất khỏe mạnh mà...

---

Lệ Tranh sau một lần cãi vã kịch liệt với một quan viên ngang ngược trong triều đình.

Bị Hoàng đế phái đến cái nơi khỉ ho cò gáy Liễu Dương này nhậm chức một năm.

Lệ Tranh bỏ lại căn nhà lớn mà huyện lệnh run rẩy dâng tặng, quay đầu tìm một căn nhà nhỏ trong rừng để ở, đồng thời sai người mua một nha hoàn về để giúp việc trong nhà.

Tuổi của cô nha hoàn nhỏ này không lớn nhưng tính tình không phải dạng vừa.

Nếu không phải vì giáo dưỡng của con cháu thế gia không cho phép chàng dùng thủ đoạn trên quan trường với một cô nương thì hiện giờ chàng sao có thể ngồi bên bờ sông, tay chân luống cuống giặt đồ lót chứ!

Không chỉ dừng lại ở đó.

Cô nha hoàn nhỏ này nhìn thì ngây thơ, nhưng mưu mẹo thì không tầm thường chút nào.

Lúc ăn cơm thì nhìn chàng chằm chằm.

Lúc đi ra ngoài thì sờ nắn tay chàng.

Thấy nàng làm việc chăm chỉ, thôi, hiền hòa với nàng vài ngày cũng được.

Thế mà nàng lại to gan lớn mật đưa ra yêu cầu chung chăn chung gối này!

Chàng đã từng gặp loại người được voi đòi tiên, nhưng lại chưa thấy ai đòi hỏi như nàng!

Lúc đó Lệ Tranh chưa từng nghĩ tới.

Sau khi sự thật được phơi bày, chàng sẽ tức nổ cả phổi, vội vàng đuổi theo, bắt cô nha hoàn nhỏ chạy trốn về.

Rồi thân mật hôn lên vành tai nàng, nhưng lại mạnh mẽ ép buộc nàng: “Bảo hắn cút đi, nói với tên trai lơ ngoài cửa kia, nàng đã sớm có người trong lòng rồi.”