Chương 5 - Ngại Ngùng
Ai mà ngờ được trong lúc dẫn bóng tôi hơi quá sức khiến bóng bay mất.Quả bóng không có mắt đập thẳng vào mông của Thẩm Gia Diên đang đứng ngoài vạch ba điểm.Một tiếng bộp vang lên, đập trúng mông hắn thật rồi.Toi rồi toi rồi toi rồi….Đám bạn của hắn khoái chí nói: “Ồ ồ ồ Thẩm Gia Diên lại trúng một giải độc đắc lớn nữa rồi kìa.”Thẩm Gia Diên quay đầu lại lia mắt về phía này:“Con moẹ nó ai đập bóng trúng tôi?”Tôi phản ứng cực nhanh quay đầu lại phía sau nói: “Con moẹ nó ai đập bóng trúng cậu ấy?”Hehe, ai mà thông minh được như tôi chứ.Tôi đạt được mục đích đang định cười thì ngay lúc này mọi người cùng nhau chỉ tay về phía tôi:“Là cô ấy.”Lòng tôi tan vỡ, đã bảo bạn bè là phải yêu thương nhau mà?Thẩm Gia Diên nhìn về phía tôi: “Gan của cậu càng ngày càng lớn nhỉ?”Cứu với, tôi làm gì có gan mà đùa kiểu này chứ?“Bạn học Thẩm này, cậu nghe tôi giải thích nhé, vừa rồi tôi thật sự không cố ý đâu.”Nói xong tôi còn hết sức ân cần hỏi thêm: “Cậu có đau không?”Hắn: “Rất đau.”“Vậy tôi giúp cậu xoa xoa nha.”Lời vừa ra khỏi miệng tôi liền cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm nhưng đã không thể thu hồi nữa rồi.Thẩm Gia Diên nheo mắt lại: “Cậu vẫn còn muốn ra tay à?”“Không, tôi không muốn.”Lời giải thích lúc này có vẻ rất yếu ớt bất lực.Thẩm Gia Diên tức đến nỗi bật cười, nói: “Rốt cuộc cậu thích sàm sỡ ông đây đến mức nào hả?”Huhu, lần này tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch vết dơ này.Trường tôi rộng đến nỗi có khi muốn tới lớp ở khu khác để học mà cũng phải đi xe buýt trong khuôn viên trường.Sáng sớm hôm nay tôi cũng đi xe buýt.Có rất nhiều chỗ trống, hehe hạnh phúc thật. Tôi tìm tới chỗ ngồi ở hàng cuối cạnh cửa sổ, đi kèm với âm thanh của bài nhạc trong tai nghe là phong cảnh đang chạy lùi dần, tôi còn tưởng tượng bản thân mình là nữ chính đáng thương trong bài hát đó.Nhưng tôi còn chưa kịp buồn bã được bao lâu thì đột nhiên Thẩm Gia Diên cũng lên xe.Hắn mặc áo khoác bomber màu xám nhạt, quần jean bao lấy đôi chân dài, mái tóc màu đỏ hơi rối được vuốt ra phía sau, một vài sợi phủ trước trán.Muốn không nhìn thấy cũng khó.
Trước kia không phải tôi chưa từng chạm mặt hắn, chỉ là đa phần chúng tôi không tiếp xúc với nhau.Tôi hồi ấy cũng giống như những người khác, lặng lẽ chiêm ngưỡng vẻ đẹp đến khó tin của hắn.Nhưng hiện tại phản ứng đầu tiên của tôi là cú đầu, vụ ở tiết bóng rổ lần trước tôi vẫn nhớ rõ như in, lúc này tôi chỉ hận bản thân mình không thể tàng hình.