Chương 15 - Ngại Ngùng

Thẩm Gia Diên ra rồi.Tôi hỏi hắn: “Sao anh đi chậm thế?”“Vừa rồi đông người quá, anh không muốn kéo em chen chúc với bọn họ.”Hắn nắm tay tôi: “Đúng rồi, vừa rồi ở cửa lớp Vu Vinh lẩm bẩm gì với em thế?”Nói đến chuyện này tôi liền trở nên đắc ý vênh váo.“Cậu ấy nói từ sau khi anh bị em trêu trọc thì ngày nào anh cũng mơ thấy em hahaha.”“Đúng thế, em là người đầu tiên nói anh chơi không được.”“Sau đấy anh liền bị ám ảnh bởi em như thế sao? Chuyện này cũng khoa trương quá rồi đó.”“Thằng này chính là thích cái đứa con gái hề hước thèm thân hình anh như em đó, không được à?”“Được được được, không thành vấn đề.”Tôi ngoài mặt thì qua loa lấy lệ, nhưng thật ra khoé miệng bên phải của tôi đã kéo dài tới nỗi sắp chạm Thái Bình Dương rồi.Thẩm Gia Diên nhéo má tôi: “Cái miệng chiến thần của em suốt ngày nhếch môi cười đểu anh từ sáng tới tối, ngứa đòn đúng không?”Lúc tôi hả hê thì rất hay lộ ra biểu cảm này, nhưng Thẩm Gia Diên nói biểu cảm này của tôi trông rất ngứa đòn, tôi lại chẳng hề thấy vậy.Tôi giờ không sợ hắn nữa, lại còn vô cùng lớn lối nhắc mãi vào tai hắn: “Em cứ nhếch đấy, cứ nhếch đấy…”Tôi còn chưa nói xong hắn đã kéo tôi vào góc cầu thang rồi cúi đầu hôn tôi.Như thể để trừng phạt, ngón tay hắn nhón chặt cằm tôi, càng hôn càng sâu.Cho đến khi tôi hết cả hơi hắn mới buông tôi ra: “Có phải cảm thấy là anh không trị được em nữa rồi không hả?”Khoé miệng tôi không thể nhếch lên được nữa, thay vào đó là đôi má nóng ran.Tay tôi nắm chặt đánh vào lồng ngực hắn: “Anh là đồ xấu xa.”Hắn khẽ cười, giọng nói gợi đòn: “Yên tâm, sau này anh còn xấu xa hơn nữa cơ.”

Tôi đã từng sợ nhất là tiết học bóng rổ, bây giờ nó lại trở thành tiết học mà tôi thích nhất vì có thể được học cùng với người yêuNửa tiết đầu tôi xem hắn chơi bóng, nửa tiết sau Thẩm Gia Diên chạy tới dạy tôi ba bước lên rổ, dẫu sao thì thi cuối kì cũng là thi cái này.Mà kĩ thuật của tôi thì quả là khiến người ta lo lắng, may là tôi có một huấn luyện viên bên cạnh.Xung quanh rất nhiều bạn nữ đang vây xem.Hắn chầm chậm làm mẫu động tác ba bước lên rổ cho tôi xem, lưu loát trôi chảy, tinh thần cao độ.Tôi học theo hắn, cứ thế luyện đến lúc tan học chẳng còn ai nữa, động tác thì đạt tiêu chuẩn rồi nhưng lại chưa ném được quả nào vào rổ cả.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Gia Diên lộ ra vẻ hận rèn sắt không thành thép, hắn khẽ cau mày: “Chẹp, chưa nhìn thấy tay chân em đần thế bao giờ.”Tôi chán nản cúi đầu.

“Thầy giáo Thẩm đừng tức giận, em cũng muốn ném trúng một lần lắm mà.”“Cầm bóng lên, đứng đấy đừng nhúc nhích.”“Hả?”Thẩm Gia Diên tính từ bỏ tiếu tấu của tôi sao?Tôi thấy rất có lỗi.Tôi cúi đầu nói: “Em xin lỗi, em không có tế bào vận động…”Ngay sau đó, cả người tôi bay lên.Thẩm Gia Diên ôm lấy eo tôi, giữ tôi ở trên cao.“Nào, ngắm và ném.”Tôi ném mạnh quả bóng về phía cái rổ trước mặt, ném trúng rồi.Hắn thả tôi xuống.“Chẳng có gì mà phải xin lỗi cả, từ từ tập luyện, không phải người yêu em vẫn luôn ở đây sao? Em sợ cái gì chứ?”Giọng điệu của hắn có sự cưng chiều không thể diễn tả nổi, trên mặt vẫn là nét kiêu ngạo như ngày trước.Sồn mũi tôi đột nhiên cay xè.“Thẩm Gia Diên, anh thật tốt, em còn tưởng anh giận rồi cơ.”Hắn lấy khăn giấy giúp tôi lau mồ hôi trên mặt, cử chỉ vô cùng dịu dàng.“Đồ ngốc, anh đâu có dễ tức giận như vậy, em cũng đừng dễ nản lòng như thế, không phải anh đang bên cạnh em sao?”“Dạ.”“Luyện tập cho tốt vào, kid sau anh với em lại cùng đăng kí bóng rổ.”“…..”HẾT.