Chương 1 - Nếu Năm Ấy Tôi Không Cứu Ông
Tại buổi tiệc mừng việc chồng tôi – Trình Dự – được mời quay lại công tác sau khi nghỉ hưu, các học trò của ông đã chuẩn bị một bất ngờ đặc biệt.
Khi người phụ nữ lớn tuổi mặc sườn xám, búi tóc gọn gàng đầy tao nhã ấy xuất hiện, ông nắm chặt tay bà, đôi mắt đỏ hoe, không kiềm được xúc động:
“Thục Nhã, nếu năm đó Tống Lan không nhảy xuống sông cứu anh, em đã không ra đi, chúng ta cũng sẽ không lỡ nhau ngần ấy năm.”
Bà cụ rưng rưng nước mắt, ánh mắt cũng đầy thâm tình nhìn ông.
Còn tôi – vị khách không mời mà đến – chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn con cháu mình ùa tới ôm lấy bà, thân thiết với bà như thể là người một nhà.
Trong lòng tôi trống rỗng đến tê dại.
Trình Dự nói năm đó ông không nên để tôi mạo hiểm cứu ông.
Nhưng nào phải chỉ ông hối hận — tôi cũng từng tự hỏi, năm đó tại sao người tôi cứu lại là ông!
1
Khi nữ học trò của Trình Dự gặp tôi bên ngoài nhà hàng, cô ấy tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Thưa sư mẫu, sao giờ cô mới đến ạ?”
Cô ấy không biết, bữa tiệc hôm nay – tổ chức để chúc mừng Trình Dự được tái mời làm việc sau khi nghỉ hưu – tôi hoàn toàn không được mời tham dự.
Vừa lúc nhân viên phục vụ dẫn tôi đẩy cửa bước vào sảnh tiệc, liền thấy Trình Dự đang được mấy người đàn ông trung niên vây quanh ở bàn chính.
Họ đều là những học trò đắc ý nhất của ông.
Trong số họ, một người nâng ly rượu lên, ra vẻ thần bí nói:
“Thầy Trình, để chúc mừng thầy được tái mời sau khi nghỉ hưu, chúng em đã chuẩn bị cho thầy một bất ngờ.”
Vừa dứt lời, những người còn lại phối hợp cùng nhau đẩy tấm bình phong trang trí ra, để lộ món quà bất ngờ ấy.
Khi Trình Dự nhìn thấy người phụ nữ lớn tuổi mặc sườn xám, búi tóc cao, hai bên tóc đã điểm bạc nhưng phong thái vẫn như xưa, ông không kìm được mà đỏ hoe vành mắt.
Ông bước chậm chạp về phía trước, run rẩy nắm chặt lấy tay bà:
“Thục Nhã, thật sự là em sao!”
Triệu Thục Nhã — người mà Trình Dự thương nhớ suốt nửa đời, đến cả học trò của ông cũng đều biết tới.
Chính là mối tình đầu, là ánh trăng trắng ngà trong ký ức ông.
Triệu Thục Nhã cũng rưng rưng nước mắt: “Anh Dự, nếu năm đó…”
“Nếu năm đó Tống Lan không nhảy xuống sông cứu anh, em sẽ không rời đi, anh cũng sẽ không bị ép cưới cô ấy, chúng ta đã không lỡ nhau ngần ấy năm…”
Trình Dự tiếp lời bà, dốc hết những lời trong lòng ra nói một lượt.
Triệu Thục Nhã lao vào vòng tay ông, òa khóc như thể mình vẫn là cô gái hai mươi tuổi năm xưa.
Các học trò xung quanh đồng loạt reo hò, ngay cả con cháu tôi cũng ùa lên, vây lấy hai người họ.
Một tiếng “Dì Thục”, một tiếng “Bà Thục” — gọi một cách thân thiết đến lạ thường.
“Thưa sư mẫu…” — cô nữ sinh bên cạnh tôi thoáng lúng túng.
Còn tôi đã sớm chai lì cảm xúc, chỉ khẽ mỉm cười với cô ấy rồi quay đầu bỏ đi.
2
Đúng vậy, năm đó khi Trình Dự tới thôn chúng tôi làm thanh niên trí thức, chính tôi là người đã cứu ông khỏi dòng sông khi ông sơ ý rơi xuống.
Vì áp lực từ những lời bàn tán trong thôn, ông đã tới nhà tôi cầu hôn, nhưng tôi khi ấy đâu hề biết ông và cô Triệu – người đồng hành – đã nảy sinh tình cảm với nhau.
Sau khi kết hôn, Trình Dự luôn giữ thái độ lạnh nhạt, nửa nóng nửa lạnh với tôi.
Cho đến một ngày, ông uống quá chén, chỉ tay vào tôi mà mắng rằng nếu không phải vì tôi tung tin đồn trong thôn, ép ông phải cưới mình, thì Triệu Thục Nhã đã không vì giận dỗi mà rời đi.
Khi đó, tôi đang mang thai, mà vẫn phải đứng dưới những lời mắng nhiếc ấy, nước mắt rơi như mưa.
Lời đồn trong thôn không phải tôi truyền, nhưng chuyện Triệu Thục Nhã và ông chia tay, đúng là có liên quan đến tôi.
Thế nhưng, khi tôi đã mang thai, tôi còn có thể làm gì?
Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để bù đắp cho Trình Dự.
Không chỉ nuôi ông học hết đại học rồi học lên thạc sĩ, tôi còn chăm sóc từng li từng tí trong cuộc sống thường ngày.
Về sau, Trình Dự trở thành giáo sư đại học, danh tiếng vang xa, học trò đầy khắp thiên hạ.
Sự nghiệp của ông ấy ngày càng thăng tiến, càng lúc càng khí thế, đầy phong độ.
Còn tôi, trong những chuỗi ngày lặp đi lặp lại với việc nhà không dứt, chẳng những thân xác hao mòn mà tinh thần cũng cạn kiệt.
Ngay cả con trai ruột của tôi, cũng thường xuyên nhìn tôi với ánh mắt chán ghét, cho rằng tôi không xứng với người cha là giáo sư danh giá của nó.
Một tháng trước, đứa cháu nội đang học cấp hai của tôi, khi đang lướt video ngắn trên điện thoại, bỗng nhiên đưa điện thoại cho Trình Dự xem:
“Ông ơi, ông xem bà trong video này có giống người trong tấm ảnh ông để trong ngăn kéo không?”
Trình Dự đeo kính lão, chỉ liếc qua một cái liền nhận ra người phụ nữ lớn tuổi trong video chính là mối tình đầu năm xưa — Triệu Thục Nhã, người đã ra đi không lời từ biệt.
Đứa cháu nội này, giống hệt cha nó, luôn sùng bái ông nội Trình Dự.
Tôi nghĩ, cảnh tượng trùng phùng đầy kịch tính sau mấy chục năm hôm nay, tất nhiên không thể thiếu sự thúc đẩy từ hai cha con họ.
Phải rồi, Triệu Thục Nhã bây giờ là giáo viên về hưu, goá chồng.
Nhờ quay video về thư pháp và sườn xám, bà đã trở thành một “bà nội mạng” nổi tiếng trên internet.
Trong mắt đứa cháu tôi, so với tôi – một bà già suốt ngày đầu tóc rối bời, nhếch nhác, rõ ràng bằng tuổi nhau mà trông già hơn cả chục tuổi so với ông nội nó – thì Triệu Thục Nhã mới là người xứng đáng đứng cạnh Trình Dự.
Cũng thật khổ cho cha con họ, đã phải tốn bao công sức giấu tôi, đẩy một người mẹ, một người bà ruột như tôi ra khỏi bữa tiệc hôm nay.
Lúc nãy trước khi rời đi, tôi để ý thấy con trai đã nhận ra tôi.
Nét mặt nó vô cùng hoảng hốt, như thể sợ tôi sẽ bước vào mà phá vỡ cái gọi là “khoảnh khắc đẹp đẽ” kia.
Thật ra nó nghĩ quá nhiều rồi, hôm nay tôi xuất hiện ở đây, vốn dĩ không phải vì Trình Dự.
Trình Dự nói ông ấy hối hận vì năm xưa đã để tôi cứu mình.
Nhưng tôi thì sao? Chẳng lẽ tôi chưa từng hối hận ư?
Năm đó, tại sao người tôi cứu lại là ông ấy!
Tôi lẽ ra nên… tôi lẽ ra nên…
“Thưa sư mẫu, cẩn thận!”
Sau lưng bỗng vang lên tiếng hét của cô nữ sinh kia.
Nhưng còn nhanh hơn tiếng hét ấy, là bước chân tôi bị trượt hụt.
Không để ý dưới chân, tôi đã ngã xuống bậc thềm, rơi vào một khoảng tối vô tận.