Chương 9 - Nàng Thiếp Và Lời Hứa Bị Lãng Quên
Hắn đứng đó, lặng nhìn ta rất lâu, lại quay sang nhìn đứa bé.
Hốc mắt hắn dần đỏ.
Rồi quay đầu, nói khẽ:
“A Lê… sau này nàng nhất định phải hạnh phúc.”
Ta đáp lại:
“Chàng cũng vậy.”
Không ngờ, đó lại là lần cuối.
Xa xa, con trai bập bẹ gọi: “Nương!”
Ta mỉm cười, dang tay ôm lấy thân hình nhỏ xíu chạy tới—một cái ôm trọn cả sinh mệnh.
Sau khi dâng hương nơi linh đường, ta trở về kinh.
Có lần, Tề Minh không báo mà đến.
Thấy ta đang nằm trong lòng Giang Triết—giận đến đuổi đánh Giang Triết quanh sân.
Mãi mới dừng tay, hắn cười hừ:
“Thôi thì, dù gì các ngươi cũng không thành thân.”
“Giang Triết có thể theo đuổi nàng, thì ta cũng có thể.”
“Ai quy định, một nữ nhân chỉ có thể có một người đàn ông?”
Giang Triết nghe vậy, tức đến đuổi đánh ngược lại Tề Minh:
“Ngươi muốn cướp người với ta hả?!”
Ta đứng nhìn hai người rượt đuổi nhau quanh sân, mắt cong cong, ý cười sâu thẳm.
Ai mà biết được chứ?
Biết đâu một ngày nào đó, ta nhận luôn Tề Minh vào trong váy.
Hiện tại ta chỉ muốn làm người phụ nữ sống vì mình, sống cho con, sống để vui.
HẾT