Chương 9 - Nam Phong Sầm Bắc

Vệ Trường Phong trong trang phục đỏ rực, nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa. Những bông hoa đủ màu sắc bay tới rơi đầy trên đất. 

 

Đúng vậy, Vệ Trường Phong tuấn tú, xuất thân cao quý, tinh thông kiếm thuật, tương lai xán lạn, những điều này khiến hắn chiếm được trái tim của rất nhiều cô nương. Do đó, hắn cũng chẳng mấy quan tâm đến ánh mắt si tình của chị, mà điều ta cần chính là một người không bị cuốn hút bởi vẻ ngoài của chị ấy. 

 

Vệ Trường Phong lười biếng ngáp một cái: “Giang cô nương có việc gì mà mời ta đến đây vậy? Làm phiền cả giấc ngủ của ta!”

 

Lúc này Vệ Trường Phong vẫn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ, có thể dễ dàng trêu chọc. Thế nên ta đi thẳng vào vấn đề: “Làm tình lang của ta đi.”

 

Trong khoảnh khắc, hắn như bị sét đánh, gương mặt hiện lên vẻ khó hiểu. Thấy vậy, ta đắc ý rồi nói: “Đùa thôi.”

 

Ta kéo Vệ Trường Phong vào góc, hy vọng hắn giúp mình một việc nhỏ, không cần hy sinh sắc đẹp, chỉ cần làm bộ làm tịch chọc tức chị ta là được. 

 

Hắn xoa cằm: “Muốn ta diễn vai ác trước mặt đại cô nương phủ thừa tướng sao? Giao dịch này chẳng có chút lợi ích nào cả, Giang cô nương à.”

 

Ta biết chắc chắn hắn sẽ kì kèo mặc cả. Dù sao thì Vệ Trường Phong cũng là người giỏi tính toán: “Vậy ngươi muốn ta phải trả giá thế nào?”

 

Vệ Trường Phong nhếch môi, thản nhiên tiếp lời: “Làm tình lang của ngươi.” 

 

Lần này đến lượt ta sượng người, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc. Hắn trêu chọc chán rồi mới cười nói: “Ta đùa thôi haha.”

 

Quả nhiên, hắn không bao giờ chịu thua thiệt từ ta, chẳng khác gì hồi nhỏ. Có lẽ là vẫn còn nhớ đến lần thua ta lúc bảy tuổi. 

 

Ta và Vệ Trường Phong quen biết từ nhỏ, là thanh mai trúc mã. Tuổi thơ của chúng ta là những lần ganh đua, mặt xấu của nhau đều nắm rõ.

 

Ta đố kỵ, nham hiểm, nhỏ nhen, thù dai, tham sống sợ chết, không dám chống lại mẹ, chỉ dám trổ tài trước những kẻ yếu hơn. 

 

Hắn cũng không phải người tốt, giả dối, kiêu ngạo, tự cao, vì để đạt được lợi ích mà kết giao giả dối với người khác. 

 

Mặt thì sáng sủa, tâm lại đen tối, ta và hắn như hình ảnh phản chiếu của nhau, không tránh khỏi chán ghét lẫn nhau.

 

“Ta biết. Vệ công tử là người miệng lưỡi sắc bén, chắc hẳn khi vãng hoa thì phong thái cũng nổi bật, khiến người ta phải cúi đầu.”

 

“Đâu có đâu có, sao có thể sánh với Giang cô nương, bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu đuối. Sau này dù về nhà ai, nhan sắc chắc chắn không giảm, hưởng vinh hoa phú quý.”

 

“Đa tạ, ta nào sánh nổi với sự nhỏ nhen của Vệ công tử đây.”

 

“Quá khen, Giang cô nương cũng không kém cạnh gì.”

 

17.

 

Chúng ta cứ móc mỉa đối phương mà chẳng hề thấy tội lỗi. Chợt, ta thấy chị ta đi ngang qua, ta và hắn liền ngầm hiểu mà thống nhất chiến tuyến. Vệ Trường Phong nắm lấy tay ta, ta hơi sững sờ, nhưng vẫn phải mà đáp lại cái nắm tay của hắn. Nếu lúc này mà rút tay ra, e rằng sẽ khiến chị ta phát hiện ra điều bất thường, ta khẽ hỏi hắn:

 

“Con cáo chết tiệt, lại lên cơn gì nữa đây?”

 

“Nếu đã diễn thì diễn cho thật. Ngươi sợ gì chứ, nơi này làm gì có ai.”

 

“Ngươi to gan thật, nếu chị ấy mách cha ta, cha ta nhất định sẽ mắng chết mất.”

 

“Sao nào? Sợ cha ngươi ép gả cho ta, làm lỡ chuyện ngươi trở thành hoàng hậu sao?”

 

Câu nói chua chát này thật sự làm ta cụt hứng, nghiền nát chút tình cảm mơ màng trong lòng ta. Nếu không phải vì mẹ ta, ai muốn vào cái cung cũ nát đó chứ? Ta không thèm chen vào cái chốn ăn thịt người ấy.

 

Ta không trả lời, Vệ Trường Phong biết hắn đã lỡ miệng liền xin lỗi: “Giang cô nương, tại hạ lỡ lời, xin ngài bớt giận.”

 

Ta nghĩ đến bầy ong bướm xung quanh hắn, cười lạnh: “Đúng, ta ham hư vinh, một lòng muốn vào cung, Vệ công tử đúng là có mắt nhìn người.”

 

Lòng bàn tay đã toát mồ hôi, ta không phân biệt được là do ta hay do hắn. Thấy chị ta đã đi khỏi, ta liền rút tay ra, dùng khăn lau đi.

 

“Giang cô nương, ta mời ngươi ăn vịt quay.”

 

“Vừa béo vừa thêm mụn, ai thèm!?”

 

“Vậy thì mua trâm, ta mua trâm tạ tội.”

 

“Đi mà tặng cho cô nương nào đó không vào cung ấy!”

 

Ta hậm hực bước đi, rẽ ngang rẽ dọc đến dưới gốc cây hòe lớn, thấy một cái xích đu trơ trọi nhẹ nhàng đung đưa. Thật thích hợp để giải khuây, ta nghĩ vậy nên đã ngồi xuống. Đáng tiếc, điều ta không ngờ là dây thừng lại đứt khiến ta ngã nhào như chó ăn phân.

 

Ngẩng đầu nhìn lên, chị ta như một con rắn độc ẩn nấp trên cây, trên tay cầm một cây kéo lớn, nở nụ cười khoái trá với ta. Vệ Trường Phong đuổi theo sau ta, thấy vậy thì không nhịn được cười, những kẻ hầu quanh đó muốn cười mà không dám. Ta xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ mà chui xuống.

 

Ta muốn làm đệ nhất mỹ nhân kinh thành, dịu dàng là đức hạnh của ta, tuyệt đối không thể trèo cây để giằng co với chị ta. Nhưng…

 

Nhưng nhường chị ấy thì ta càng tức!

 

18.

 

Ta nắm tay Vệ Trường Phong đứng dậy, quay đầu nói với mấy người hầu đang quét lá: “Đến nhà kho lấy cái rìu đến đây cho ta!”