Chương 7 - Nam Phong Sầm Bắc
Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao chị ấy lại muốn nổi bật trong buổi yến tiệc cung đình hôm đó. Bởi vì chị ấy đã sớm xem ta là thủ phạm khiến chị ấy điên loạn, biết ta có ý muốn vào cung nên chị ấy dốc hết sức để trả thù ta, tranh đoạt với ta. Ta càng không vui thì chị ấy lại càng vui vẻ!
Vô lý, quả là vu khống!
Đọc xong trang cuối, ta tức giận ném cuốn sách xuống đất, ngã lên giường suy nghĩ: thời gian và số mệnh, trên đời này đâu có nhiều âm mưu đến thế. Hơn nữa, khi chị ấy mắc bệnh ta mới có chín tuổi, làm gì có gan hạ độc chị ấy. Ta đã sớm hỏi mẹ, bệnh của chị ấy là do đêm đó chị chơi đùa rồi tự rơi xuống hồ, sau đó sốt cao không hạ nên bị trì hoãn việc chữa trị. Sao dưới ngòi bút của chị ấy, lại biến thành âm mưu?
Chẳng trách bạn bè ngày xưa đều xa lánh ta. Hóa ra họ đã đứng về phía chị ấy, âm thầm khinh thường ta.
Nhìn chị ấy tự cao tự đại như vậy, chỉ vì có chút tài năng mà dám viết nhảm trong sách. Đối với kẻ tự phụ như thế, ta thật sự không có gì để nói. Ban đầu còn nghĩ đến việc giải thích với chị ấy, giờ đây cơn giận bốc lên, ta chỉ muốn dạy cho chị ấy một bài học!
Đúng, phải dạy cho chị ấy một bài học, cho đến khi chị ấy dừng bút mới thôi!
12.
Bản thân ta cũng có giới hạn chịu đựng.
Mẹ ta dạy rằng, phải biết thăm dò giới hạn của người khác, làm việc xấu chỉ cần không quá đà, không để lại dấu vết thì đa phần đối phương sẽ phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Không biết chị ta có nghĩ như thế về ta không, nếu có thì chị ta đã sai rồi. Dù thường ngày ta luôn tỏ ra dịu dàng thân thiện, không gây hại cho ai, nhưng thực chất ta là kẻ thù dai, chịu thiệt là sẽ cắn lại, tuyệt đối không để đối phương thoát chết mà không bị tổn thương.
Nhưng nếu trả thù quá ác liệt, vượt qua giới hạn của chị ta, chẳng phải chị ta sẽ ngày ngày mắng chửi ta trong những cuốn truyện sao? Như vậy thì thật là mất cả chì lẫn chài. Nghĩ đến đây, ta cắn răng, cố ý chọn những cách nhẹ nhàng nhất để cảnh cáo chị ta.
Ta biết chị ta đi mua vịt quay ở bên ngoài nên đã đứng cạnh tưởng bắt quả tang chị trèo tường vào phủ. Ta cũng tịch thu luôn túi giấy dầu tỏa ra mùi thơm, nhưng khi mở ra thì chỉ thấy xương đã bị chị ta gặm sạch.
Ta rắc bột ngứa lên quyển cờ của chị ta, nhưng chị ta lại tỏ ra bình thường. Đến khi ta lấy ra kiểm tra, mới cảm thấy tay mình ngứa ngáy không chịu nổi.
Ta khóa chị ta trong nhà xí hôi thối, nhưng chị ta không biết chui ra từ đâu, ném phân vào người ta.
Tối hôm đó ta tắm năm lần mà mùi hôi vẫn không hết, thật sự làm ta tức điên lên. Đồ khốn kiếp chết tiệt!
Hóa ra chị ta cũng là một con chó điên, không phân biệt trắng đen, thấy ai cũng cắn, còn điên cuồng hơn cả ta.
Bây giờ đã gần cuối hè, đầu xuân năm sau là các phi tần sẽ nhập cung, nhưng danh sách chọn người vào cung gần như sẽ được định đoạt vào mùa đông năm nay.
Ta phải lập kế hoạch để có thể lật đổ con chó điên này trước ngày Lập Đông, giành lại vị trí đệ nhất mỹ nhân của ta, rồi được chọn vào cung một cách suôn sẻ.
Khi ta đang phân vân trong phòng, mẹ ta đến.
13.
Kẻ hầu người hạ nối đuôi nhau rời đi, không quên khóa chặt cửa phòng. Ta lo sợ rằng không biết liệu bà ấy có mang theo chiếc roi mềm không.
Ý định của mẹ ta rất rõ ràng. Ta vừa quỳ xuống, bà đã tức giận đến nỗi đưa tay bóp cổ ta, ấn ta xuống tấm thảm nhung.
Một lúc sau, sắc mặt ta trở nên cực kỳ khó coi, bà mới dừng lại, từ từ nói chuyện với ta:
“Có rất nhiều cách để hại người, nhưng ngươi lại toàn chọn những cách không để lại sẹo. Ai biết thì hiểu ngươi đang tranh đấu với nó, ai không biết còn tưởng hai người đang đùa giỡn với nhau! Giang Hoài Nam, những gì ta dạy ngươi, phải chăng ngươi đã quên hết rồi? Hay ngươi bị mê hoặc bởi mấy thứ tào lao mà nó viết?”
“Con gái ngu dốt, đã phụ lòng mẹ. Nay chị ta đang rất nổi tiếng, cha lại rất quan tâm tới chị, nếu để lại sẹo sẽ khó giải thích.”
“Thật là ngu xuẩn! Cha ngươi coi trọng nó vì nó có tiềm năng vào cung làm phi, nếu dung mạo nó bị hủy hoại, cha ngươi sẽ không thèm quan tâm đến nó nữa!”
Ta thấy mình oan lắm. Lý do đơn giản như vậy làm sao ta không biết? Chỉ là ta thấy chị ấy không đáng bị như thế.
Nhưng trước mặt mẹ, ta phải giả ngu, nếu để bà phát hiện ta có suy nghĩ trái ngược với bà thì chắc chắn ta không thể tránh khỏi một trận đòn.
“Nhớ kỹ, phải tàn nhẫn. Muốn khống chế một người thì trước phải nâng cao họ lên thật cao, tới khi rơi xuống mới thấy đau.”
“Mẹ dạy phải. Chỉ là xung quanh chị ta có nhiều tai mắt, nên làm thế nào để hủy dung mạo chị ấy?”
“Ta đến cũng vì chuyện này.” Mẹ ta ngồi xuống uống trà, ném một gói thuốc xuống đất: “Nhặt lên.”
Ta đứng dậy, xoa đầu gối đau nhức để đi nhặt, nhưng lại nghe bà hừ lạnh: “Ai cho ngươi đứng lên?”