Chương 2 - Nam Phong Sầm Bắc
Bữa tiệc cuối cùng cũng sắp kết thúc. Các vị khách đang nâng ly cạn chén, họ đã phát chán khi phải xem mãi những ả đào váy đỏ, bắt đầu lợi dụng cơn say để chỉ ra những cô nương quyền quý ở kinh thành, yêu cầu họ lần lượt lên biểu diễn, ngâm thơ múa hát mua vui.
Mỗi khi như thế này, ta sẽ luôn là người xuất hiện cuối cùng. Vì ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành. Người được phong là đệ nhất mỹ nhân đương nhiên là người ưu tú nhất, và mọi thứ tốt nhất luôn được để dành đến cuối cùng. Khi đến lượt ta, mẹ tỏ ra rất lo lắng, nắm chặt lấy cổ tay ta.
Lục Nhiên, công tử nhà hoàng thương buôn muối ở kinh thành, đã say khướt, gã nhìn xung quanh, cuối cùng nheo mắt nhìn người ngồi bên phải ta, trêu chọc: “Giang đại cô nương vừa khỏi bệnh, có lẽ là nên thể hiện chút tài năng của mình lấy điềm may chứ nhỉ?”
Ta nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc này. Chị ấy không từ chối như ta và mẹ dự đoán. Chị nhẹ nhàng đứng dậy, duyên dáng đáp lại, đôi mắt đảo quanh những khuôn mặt đang trong men say.
Biến số lớn thứ hai đời ta chính là lúc này.
“Thần nữ mà từ chối thì quả là không tôn trọng các vị…”
3.
Chị ấy hát một bài, nói rằng bài hát tên là “Cao nguyên Thanh Tạng” âm điệu cao rất thích hợp để mở giọng lấy may. Giọng hát cất lên làm tất cả mọi người đều câm lặng. Cha ta xấu hổ không chịu nổi, muốn tiến lên nhận tội nhưng bị Cố Sầm ngăn lại.
Ngón tay thon dài của y gõ nhẹ trên tay vịn điêu khắc tinh xảo, khuôn mặt toát ra ý cười, dịu dàng nói với chị: “Khúc nhạc này của ngươi quả thật có chút hay. Nếu đã thông thạo ca phú, không biết thi từ thế nào?”
Cung nữ rất tinh ý mà dâng lên bút mực giấy nghiên, chị không giả vờ khiêm tốn như lẽ thường mà bảo người trải rộng giấy, thổi nhẹ vào đầu bút lông rồi bắt đầu ngẫu hứng làm thơ, viết như mây trôi nước chảy.
Chợt có cơn gió thổi ngang qua, tay áo của chị bay phất phới, đẹp đến mức khó tin. Bàn tay nhỏ nhắn múa bút lông, tỏa ra khí chất mạnh mẽ mà hiếm cô nương nhà nào có, điều đó đã thu hút mọi ánh mắt ở đây.
Viết xong, chị hạ bút, trải giấy ra. Nét bút xấu kinh khủng khiến mọi người đều giật mình. Người hiểu chữ thì mặt tái xanh nói là độc đáo, người không hiểu thì chỉ biết trố mắt ra nhìn. Mẹ ta thì lại cười, nhưng nụ cười giả dối đó chưa kịp giữ được bao lâu thì đã bị một tiếng kêu kinh ngạc chặn lại.
“Ứng thị thiên tiên cuồng túy, loạn bả bạch vân nhu toái... Phóng khoáng tự do, tuyệt diệu, thật sự là tuyệt diệu!”
Thượng thư không kiềm chế nổi sự kích động mà bật lên, sau đó xấu hổ xin lỗi Cố Sầm, Cố Sầm mỉm cười khoan dung. Cuối cùng, mọi người nhìn kỹ lại thì mới hiểu, chữ xấu thì sao, thơ này có thể nói là thượng thừa. Đây gọi là khiếm khuyết không làm lu mờ cái đẹp.
Mọi người vỗ tay khen ngợi, tán dương không ngớt, đều nói chị ấy rất có triển vọng. Công chúa Cố Thư, người luôn hờ hững nãy giờ, cũng cúi đầu mỉm cười. Nàng là một mỹ nhân thân thiện, nụ cười làm nổi bật nốt ruồi lệ khiến vẻ đẹp của nàng càng làm lay động lòng người.
Chị của ta kiêu ngạo như một con gà trống chiến thắng cuộc chơi, bước xuống đài, hất cằm nhìn về phía ta vẫn còn đang ngơ ngác, không che giấu sự ác ý của mình: “Giang Hoài Nam, em tính toán đủ đường, cuối cùng vẫn bị ta lấn át đấy thôi.”
Ta vốn ít khi biểu lộ cảm xúc của mình, nhưng lúc này lại quá kinh ngạc mà mất tự chủ. Ta nghiến răng, cố gắng nặn ra vài chữ để đùa cợt: “Chị đúng thật rất lợi hại, thơ cũng rất hay.”
Chị ta khinh thường những lời khen giả tạo đó, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt ta. Lúc này, chị khác xa với vẻ ngây thơ hồn nhiên năm mười tuổi, ánh mắt đầy sự thù địch, như đến từ một người hoàn toàn xa lạ:
“Sao sánh được với em, một đứa con gái của vợ lẽ, nhưng ăn mặc lại nổi bật hơn cả ta là con của vợ cả. Em nên nhớ, tất cả những gì em cướp từ ta, ta sẽ đòi lại hết. Em hãy cứ chờ mà xem.”
4.
Cứ chờ đó.
Không ngờ rằng sau khi tỉnh táo, chị lại nói câu này với ta.
Chị ấy ngớ ngẩn tám năm, ta thay thế chị, trở thành người hưởng lợi lớn nhất. Giờ đây chị hướng mũi nhọn về phía ta, âu cũng là điều dễ hiểu.
Chị khẳng định rằng bệnh ngớ ngẩn của chị là có người gây ra, sự khiêu khích trắng trợn này chính là tín hiệu tuyên chiến với ta, đứa con của vợ lẽ.
Không ai nhận ra bầu không khí căng thẳng giữa ta và chị, họ mời ta lên đài: “Đại cô nương đã thể hiện tài năng rồi, nhị cô nương cũng nên biểu diễn một chút chứ, phải không? Mời cô nương…”
Nếu điệu múa này không thể vượt qua bài thơ đó, không thể toả sáng hơn người chị không chăm chút nhưng vẫn xinh đẹp kia, ta sẽ biến thành trò cười cho tất cả mọi người.
Ta đã học múa từ năm bảy tuổi, đến nay cũng đã mười năm, lẽ nào lại không thể thắng nổi sự tỏa sáng phút chốc của chị ta. Nhưng công bằng mà nói, chị ấy rất giỏi.