Chương 1 - Nam Phong Sầm Bắc

Ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, hiện đang tham gia yến tiệc hoàng cung.

 

Trên ghế chủ vị hướng Nam là một người đàn ông trẻ tuổi. Long bào thêu chỉ vàng lay động dưới ánh nến chập chờn lạnh lẽo tôn lên đôi mắt dịu dàng, khiến dung mạo tuấn mỹ của y càng thêm kinh động lòng người.

 

Y là Cố Sầm, hoàng đế đương triều, chỉ mới 20 tuổi, dung mạo anh tuấn, lại có năng lực nên rất được đám quan lại và dân chúng ủng hộ khen ngợi. Y nói, bữa tiệc được tổ chức vào hôm nay nhằm “củng cố sự gắn bó quân thần”.

 

Đại điện được trang trí bởi màu xanh của ngọc bích và ngọc trai. Quả là một khung cảnh chứa đầy sự xa hoa mà không kém phần hòa nhã. 

 

Các đại thần nắm quyền lực chủ chốt đều tới dự tiệc cùng gia quyến. Chỗ ngồi được sắp như sao ôm trăng, để trống trung tâm đại điện cho đám ca kỹ, đào kép múa hát.

 

Thật khó để người ta nghĩ tới cảnh tượng của ba ngày trước, ngay đại điện rực rỡ, rộn ràng tiếng cười nói trước mặt ta đây vẫn bay đầy tiền giấy…

 

Và lại có thêm một phi tần chet trong hậu cung. 

 

Đạo sĩ làm phép bắt quỷ cả đêm, sáng hôm sau người ta phát hiện thi thể của ông ta đã lạnh cóng từ lúc nào, khi chet thất khiếu còn chảy máu.

 

(*) thất khiếu là 7 lỗ trên mặt con người: 2 mắt, 2 tai, 2 lỗ mũi và miệng.

 

1.

 

Ta là Giang Hoài Nam, con gái thứ hai của thừa tướng đương triều, đến tham dự yến tiệc với tư cách là thành viên trong gia đình cận thần. 

 

Mục đích của chuyến đi này là để thể hiện phong cách, khí chất của con nhà quan, cũng là để làm quen với mọi người. Khả năng cao là vào đầu xuân năm sau, ta sẽ được Cố Sâm đưa vào hậu cung để sau này có thể trông coi tướng phủ.

 

Trong các buổi yến tiệc, các cô nương của mỗi gia đình đều phải lên sân khấu để góp vui, đây là chuyện không quá xa lạ đối với ta. Thời gian chờ tới lượt lên sân khấu kéo dài, ta lặng nhìn ly rượu lấp lánh do ánh đèn đang phản chiếu khuôn mặt mình.

 

Mắt phượng mày ngài, trên tóc cài trâm vàng càng thêm vẻ kiêu sa. Bộ dao lấy ngọc trai trắng dịu làm điểm nhấn, khẽ đung đưa nhẹ nhàng. Hmm, tạo hình lúc này rất thích hợp để che giấu đi tham vọng to lớn của ta.

 

Ta học múa từ khi còn rất nhỏ. Lên mười lăm tuổi, ta đã trở nên nổi tiếng khắp chốn kinh thành với điệu múa trong lễ cài trâm của mình, từ đó chiếm giữ ngôi vị đệ nhất mỹ nhân. Mỗi khi xuất hiện, ta đều là tâm điểm của mọi sự chú ý, nhưng hôm nay lại chỉ làm nền ở bữa tiệc này.

 

Mọi ánh mắt dõi theo ta hàng ngày, giờ đây đều đổ dồn vào một người khác.

 

Đó chính là chị của ta, con gái lớn của thừa tướng, Giang Hoài Bắc.

 

2.

 

Người đời có câu: Quất sinh Hoài Nam tắc vi quất - Sinh vu Hoài Bắc tắc vi chỉ. 

 

(Cây quýt sinh trưởng ở Hoài Nam chính là quýt - sinh trưởng ở Hoài Bắc lại biến thành cây chỉ: ý chỉ hoàn cảnh xã hội biến đổi, phẩm tính, giá trị của con người cũng sẽ biến đổi)

 

Câu nói trên như dành cho ta và chị.

 

Ta tên Giang Hoài Nam, còn chị ấy tên Giang Hoài Bắc, chúng ta là chị em cùng cha khác mẹ. Mẹ ta từng bước được thăng chức, mẹ chị ấy thì qua đời khi còn trẻ. Ta có một cuộc sống suôn sẻ, nổi tiếng kinh đô; còn chị ấy năm 10 tuổi đã trải qua một cơn sốt cao, cứ ngơ ngơ ngốc ngốc, sống khép kín kể từ đó.

 

Ngày nọ có một đạo sĩ tới thăm, nói rằng chị yếu đuối, không gánh nổi số mệnh của cái tên nên cuộc đời mới nhiều thăng trầm. Cha ta đã nhờ một thầy phong thủy đổi tên, nhưng thầy nói: Cái tên này không mang đến sự may mắn cho chị nhưng lại giúp cha giữ vững chức quan, dựng việc lớn. Cha ta nghe vậy thì từ bỏ ý định đổi tên, nên chị ấy vẫn ngu ngốc cho đến ngày nay.

 

Nửa đêm hôm qua, chị ấy bỗng nhiên tỉnh táo lại, gọi mấy con hầu đến, tra hỏi từng người một. Lúc đó, cha mẹ ta nhận được tin báo của người hầu, vội chạy đến phòng của chị để gặp. Họ rất ngạc nhiên khi thấy ánh mắt chị ấy tinh anh lạ thường, mồm miệng lanh lợi, như thể đã khỏi bệnh.

 

Mẹ ta nói chị ấy mới khỏi bệnh, không nên đi xa, cũng không thích hợp để dự tiệc. Nhưng không hiểu sao chị ấy lại rất muốn đi, cứ quấn lấy cha, liên tục gọi “cha ơi” khiến ông ấy vui mừng. Và thế là tối nay, ông đã đưa chị ấy đi cùng.

 

Lúc này, ta cúi đầu, giả vờ ngắm nghía ly rượu, nhưng thật ra là đang nghiêng cốc để nhìn thái độ, cử chỉ của chị qua hình ảnh phản chiếu. Nếu dùng một vài từ để miêu tả nụ cười của chị lúc này thì đó là sự điềm tĩnh và tự tin.

 

Chị mặc y phục trắng rất đơn giản, cài một chiếc trâm ngọc tinh tế, đang thưởng thức súp gà hầm, khuôn mặt hơi ửng hồng. Không còn nghi ngờ gì nữa, chị được thừa hưởng dung mạo xinh đẹp từ người mẹ quá cố của mình. Hiện tại khi đã tỉnh táo lại, chị ấy quả thực là một mỹ nhân hoàn hảo không tì vết.