Chương 3 - MỸ NHÂN CHẾT YỂU CHỐN HẬU CUNG
7.Ngày Tết hôm ấy, trong cung cũng không hề náo nhiệt.Bởi vì trận tuyết lớn đã ròng rã bảy ngày. Tuy nói tuyết rơi là điềm báo lành cho một mùa bội thu, nhưng tuyết rơi quá nhiều thì chính là thiên tai. Hoàng Thượng bận rộn đến mấy ngày không tới Hậu cung, các nương nương trong cung cũng vui mừng vì được yên tĩnh. Chỉ có Quý phi nương nương cả ngày ầm ĩ, nàng ta không thoải mái cũng không muốn người khác được thoải mái.So với Quý phi, mọi người đều thích Hoàng Hậu nương nương hơn rất nhiều. Nàng dùng bữa cùng với chúng ta, còn phân phó phòng bếp làm miến tuyến. Ta vừa ăn vừa khóc. Bên trong không có ớt cay, không có cả nấm nhỏ. Nhưng đây lại là miến tuyến ngon nhất mà từng ăn qua. Các nương nương thấy ta khóc thì tay chân đều luống cuống, một lòng an ủi ta. Hoàng Hậu nương nương cũng vươn tay sờ sờ đầu ta, ôm ta vào trong ngực. Cái ôm của nàng có hơi lạnh, hoặc là nói cả người nàng đều rất lạnh. Dường như chỉ không dùng sức, Hoàng Hậu nương nương sẽ tan tựa mây khói. Hoàng Hậu lau khô nước mắt cho ta, khẽ kéo một nụ cười rồi nói.“Sinh nhật không thể khóc đâu đấy, phải cười một cái thì năm sau mới vui vẻ được.”Vào cung lâu như vậy, ta cũng sắp lãng quên. Thế nhưng Hoàng Hậu nương nương lại nhớ rõ. Phải rồi, bát tự sinh thần của ta đều ở trong phủ Nội vụ, đương nhiên Hoàng Hậu nương nương có thể biết. Nhưng nàng lại nhớ rõ đến thế. Ngày ấy ta sinh ra cũng là lần đầu tiên Nam Chiêu có tuyết. Mặc dù ta chưa từng trông thấy nhưng là nghe qua lời nói cùng động tác hoa chân múa tay của cha. Ông ấy nói tiểu Mãn Phúc là một đứa bé may mắn, sẽ mang đến vận may cho những người xung quanh.Cha lừa gạt người, con mang nhiều may mắn vậy hà cớ làm sao lại không thể mang đến vận may cho Hoàng Hậu nương nương.Hoàng Hậu nương nương tốt như vậy. Tại sao nàng cứ phải sống khổ sở đến thế này.8.Qua năm tới là Mạnh Kiều mười lăm rồi. Hoàng Thượng tựa như cuối cùng cũng nhớ đến nàng. Ngày ấy công công tới cửa, ta cùng Mạnh Kiều còn có Đức phi nương nương đang vây quanh Hoàng Hậu nương nương nói chuyện. Các nàng nói đến chuyện trong cung. Rõ ràng mới trôi qua vài năm lại như đã xa tận mấy đời. Đức phi nương nương nói đến vô cùng vui vẻ, nhổ vỏ hạt dưa đầy đất, vừa phỉ nhổ vừa mắng.“Hoàng Đế chó má.”Ta học theo, cũng mắng một câu. Hoàng Hậu nương nương khẽ cong cong khoé miệng nhợt nhạt, mặc cho chúng ta ồn ào tuỳ ý.Khi hai chúng ta trở về, phát hiện đại thái giám bên người Hoàng Thượng đang chờ ở trước cửa. Quý công công trông thấy Mạnh Kiều thì liên tục nói chúc mừng. Chúng ta đã sống những ngày yên ổn lâu như vậy, lâu đến mức dường như đã quên mất chúng ta đang ở tại Hậu cung. Là nữ nhân của Hoàng Thượng. Sủng hạnh chúng ta chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Vẻ mặt Mạnh Kiều vô cùng khinh thường."Nếu không phải vì tuyết rơi nhiều ngày khiến cho biên giới Đại Ý hỗn loạn, lại cần đến cha và huynh ta trấn áp thì liệu rằng ngài ấy có nhớ đến ta không?"Rõ ràng tuổi của nàng không lớn nhưng lại sáng suốt hơn ta rất nhiều. Biết rằng ân sủng trong cung chẳng qua cũng chỉ là trao đổi lợi ích. Hoàng Thượng triệu kiến đẻ sủng hạnh nàng là để trấn an cha và huynh của nàng, khiến cho bọn họ ở nơi tiền tuyến xa xôi cũng có thể cảm tạ ân điển của Đế Vương như sóng cuộn biển trào. Cũng vì thế mà cam tâm tình nguyện bán mạng cho Hoàng gia. Ta không khỏi nhớ tới cha mẹ ta. Liệu sự tồn tại của ta có phải cũng khiến cho họ khó xử hay không.Ta cùng Mạnh Kiều đi cầu xin Đức phi nương nương, xin nàng nghĩ cách giúp chúng ta. Chúng ta không dám làm phiền đến Hoàng Hậu nương nương, nàng đã quá khổ sở rồi.Đức phi nương nương trìu mến sờ sờ lên đầu ta.“Bé ngoan, đừng sợ, nhắm mắt một cái là sẽ qua thôi.”Bộ dạng thật giống khuyên người đi vào chỗ chet. Kỳ thực, chúng ta đều hiểu rõ, đến người tôn quý như Hoàng Hậu nương cũng không thể can thiệp được loại chuyện như thế này. Thời điểm Mạnh Kiều bị nâng đi, ta ôm nàng khóc đến khó thở. Công công tới đón người muốn kéo ta ra lại không dám dùng sức nên chỉ có thể sốt ruột mà xoay vòng vòng xung quanh chúng ta. Cuối cùng vẫn là Mạnh Kiều bất đắc dĩ mà gõ nhẹ lên đầu ta.“Ngậm miệng, ồn muốn chet.”Ta ngoan ngoãn ngừng khóc. Chỉ là vẫn đáng thương nắm lấy tay áo của nàng. Mạnh Kiều dịu dàng dỗ dành ta, bảo ta hãy ngoan ngoãn, nàng sẽ trở về nhanh thôi.Ta đã xem nhiều thoại bản như vậy, đã từng thấy rất nhiều cảnh sinh ly tử biệt nhưng lại chưa từng có cảm giác khó chịu như trong giây phút này.9.Các nương nương trong cung có người yêu Hoàng Thượng, có người lại không yêu. Các nàng bị lợi ích ràng buộc cùng một chỗ. Ta và Mạnh Kiều cũng không phải ngoại lệ. Sau khi Mạnh Kiều trở về, nàng đã cắt nát bộ váy áo màu củ sen mà nàng yêu thích nhất. Sau đó, ta mới biết được. Buổi tối ngày hôm ấy, Hoàng Thượng giống như vô tình nhắc tới, rằng Mạnh Kiều mặc màu bột củ sen rất đẹp, tựa như bông sen xinh xắn trong hồ nước trong đầu hạ. Mấy ngày sau đó, Hoàng Thượng đều sẽ cho triệu kiến Mạnh Kiều, sủng hạnh nàng. Từ lúc ấy, Mạnh Kiều bắt đầu chán ghét, sau này lại trở nên vô cảm.Cuối cùng, thậm chí nàng còn có thể tươi cười duyên dáng tựa vào cánh tay Hoàng Thượng, nũng nịu để Hoàng Thượng ban phân vị cho nàng.Mạnh Kiều trở thành phi tần chỉ là chuyện sớm hay muộn. Ở trong triều, cha và huynh nàng đều tay cầm trọng binh. Lại so sánh mà nói, Nam Chiêu nho nhỏ phía sau ta quả thực là vô dụng đối với Hoàng Thượng. Chỉ là từ xưa đến nay, những người ở địa vị cao luôn muốn dùng cách thức hòa thân để thể hiện uy quyền của họ. Nắng mưa hay giông bão đều là ân sủng của Trời.Vào ngày Mạnh Kiều được sắc phong làm Nhu Phi, trong cung truyền ra tin tức Hoàng Hậu nương nương bệnh nặng. Ta cùng Mạnh Kiều vội vã chạy đến, lại phát hiện Hoàng Thượng đã ở nơi này từ trước. Dường như hắn chú ý đến ta, kinh ngạc ồ lên một tiếng. Ngay lúc này, Hoàng Hậu bỗng nhiên ho khan nặng nề. Hoàng Thượng lại dời sự chú ý qua, hắn cau mày nhìn Hoàng Hậu nương nương, hỏi nàng.“Sao nàng phải khổ như vậy?”Hoàng Hậu nương nương nhìn Hoàng Thượng bằng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói.“Tiêu Dận, nếu ngươi hận ta thì giet ta đi, hà tất phải nhục nhã ta như vậy.”“Rốt cuộc thì ngươi có trái tim hay không? Muội muội ta còn nhỏ như thế!”Hoàng Thượng tựa như giận quá hoá cười. Hắn hung hăng nắm chặt cằm Hoàng Hậu, ép buộc nàng ngửa đầu nhìn hắn.“Trẫm không có trái tim? Ha ha ha ha ha, Thẩm An An…… Nàng làm sao có thể thấy trái tim chân thành của trẫm?”Hắn nhanh chóng rời đi trong tức giận. Hoàng Hậu nương nương chợt ho ra một ngụm m/áu. Đức Phi cẩn trọng kéo ta và Mạnh Kiều ra ngoài, lại thở dài một hơi. Từ lúc tiến cung đến hiện tại, Đức Phi luôn thở dài. Nàng liếc mắt nhìn chúng ta một cái, trong lòng còn vương sợ hãi.“Hoàng Thượng điên rồi.”Hoàng Thượng quả thực “điên rồi”. Muội muội của Hoàng Hậu nương nương mới mười hai tuổi, thế nhưng hắn lại chỉ hôn cô bé cho lão Hầu gia bảy mươi tuổi làm kế thê. Lão Hầu gia kia còn có một thân phận khác chính là ông ngoại của Trương Quý Phi. Dường như ý đồ của Đế Vương trẻ tuổi chính là muốn dùng việc này để bức ép người thương yêu cúi đầu xin tha thứ. Thế nhưng đối với người kiêu ngạo như Hoàng Hậu mà nói, hành vi như vậy chẳng khác nào áp bức nàng đi đến đường cùng mặc cho cá chet lưới rách.Thái y đi ra, lắc đầu với chúng ta. Ta chợt hiểu được nguyên nhân vì sao khiến Hoàng Thượng nổi điên như vậy. Thái y nói rằng chính Hoàng Hậu nương nương không muốn sống. Hoàng Thượng liền dùng người thân để uy hiếp nàng, ép buộc nàng giữ lại hơi thở leo lắt.Đức Phi không đành lòng nhìn thoáng qua Hoàng Hậu nương nương.“Nếu như nàng chưa từng gặp gỡ Tiêu Dận thì tốt biết bao.”Cho tới hiện tại… chưa từng… gặp qua sao?Ta bỗng nhớ tới điều gì, điên cuồng quay đầu chạy trở về. Chiếc giày lạc mất cũng không màng quay đầu nhặt lại. Ta trở về tẩm cung, lục tìm cái bọc ở dưới đáy rương. Bên trong có một cái hộp nho nhỏ. Bên trong hộp là một đôi tình cổ. Trước khi xuất giá, mẹ đã giao chúng cho ta, nếu như dùng thư cổ* thì sẽ giúp ta có được mười năm ân sủng. Nhưng mẹ cũng giao cho ta cả hùng cổ*.(*) [雌雄蛊] (thư hùng cổ): cặp cổ trùng đực và cái.[雌]: giống cái, thuộc về tính âm gọi là “thư”[雄]: thuộc về giống đực gọi là “hùng”Cha mẹ cũng chỉ vì yêu con mà tính toán sâu xa.Hùng cổ sống, thư cổ chet.Đoạn tình tuyệt ái.
10.Hoàng Hậu nương nương bình tĩnh nhìn ta, giọng điệu không nghe ra vui buồn.“A Phúc, muội cũng biết dùng cổ thuật trong cung sẽ phạm tội danh gì.”Ta lắc đầu, ngay sau đói lại bất tri bất giác gật gật đầu.“Nương nương…… Cả một đời này của người đã quá khổ sở, chỉ cần quên đi là sẽ tốt thôi.”“Muội muốn cứu nương nương! Nương nương…… Cho dù phải dùng mạng sống của muội.”“Đứa bé ngốc này.”Hoàng Hậu nương nương nhắm mắt lại, tựa như rơi vào hồi ức. Những điều này đã bắt đầu từ khi nào? Rõ ràng trước đây không lâu, bọn họ còn uống rượu cùng nhau dưới tán trúc, phóng ngựa trong rừng sâu. Thế nhưng sau khi Tiên Đế băng hà,Thái Tử còn chưa định, triều đình lẫn dân chúng đều rối ren. Dường như bắt đầu từ khi ấy, giữa Tiêu Dận và Tiêu Dật đã định sẵn chỉ một người có thể sống sót.Đúng vậy. Thiếu niên Tướng quân kia không phải ai khác mà chính là Thất Hoàng Tử kinh diễm khắp Kinh thành năm ấy. Người ấy cũng chính là trở ngại lớn nhất trên con đường đi đến Đế vị của Tiêu Dận.Tiêu Dật tay nắm quân công. Tiêu Dận thì có cái gì đây?Hắn có một trái tim tàn nhẫn hơn bất cứ người nào khác. Nhẫn tâm đến mức lợi dụng chính nữ tử mà mình thương yêu, ép buộc huynh đệ phải rời xa. Thực ra, Tiêu Dận hiểu rõ tâm tư của Thẩm An An hơn bất kì người nào khác. Nhưng giống như hắn bị tẩy não mà tự nói với chính rằng Thẩm An An không yêu hắn, chính nàng là người đã phản bội hắn. Có như vậy mới khiến hắn an lòng thoải mái mà trả thù bọn họ.Chẳng qua cũng may mắn làm sao, lần này Thẩm An An thực sự không còn yêu hắn.Bệnh tình của Hoàng Hậu nương nương có chuyển biến ngày càng tốt. Hoàng Hậu nương nương dường như không có khác biệt gì so với thường ngày. Chỉ khi trông thấy ta nàng mới thích cười hơn. Chúng ta tụ họp lại cùng một chỗ chúc mừng Hoàng Hậu nhanh chóng khoẻ mạnh. Đáng tiếc Hoàng Thượng cũng tới. Tâm tình hắn có vẻ không tồi, bước đi nhanh chóng thẳng đến chỗ của Hoàng Hậu thì dừng lại. Ánh mắt của Hoàng Hậu bình tĩnh nhìn hắn, hành lễ vô cùng quy củ. Đúng vậy, Hoàng Hậu nương nương nhớ tất cả mọi người, duy chỉ quên đi một mình Hoàng Thượng hắn. Quên đi mọi đau đớn giằng xé tâm can. Hoàng Thượng tựa như cũng chẳng màng đến. Hắn miễn lễ cho Hoàng Hậu, dắt tay Hoàng Hậu rời đi. Vẻ mặt của nàng cũng không hề chán ghét, nàng chỉ cúi thấp đầu thoạt nhìn dịu dàng lại cẩn trọng.Hoàng Thượng thấy thế lại càng thêm vui vẻ. Hắn đều đuổi chúng ta đi, đêm đó hắn ở lại tẩm cung của Hoàng Hậu. Tính cảm giữa Đế Hậu dường như đã tốt đẹp trở lại.Ta không khỏi nhớ lại ngày hôm ấy. Ta quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng, đôi tay run rẩy dâng lên tình cổ. Đôi mắt sắc bén của hắn đảo qua trên người ta. Lời nói vang lên lại hệt như lời Hoàng Hậu đã từng nói.“Ngươi cũng biết dùng cổ thuật trong cung sẽ phạm phải tội gì mà phải không?”Ta nghe vậy thì vô cùng hoảng sợ, nặng nề dập đầu trên mặt đất, ngay cả giọng nói cũng vương nức nở.“Thần thiếp biết rõ nhưng thần thiếp không thể trơ mắt nhìn Hoàng Hậu nương nương chet.”“Huống hồ… chỉ cần có loại cổ này thì Hoàng Hậu nương nương sẽ có thể quên đi mọi chuyện trong quá khứ, lại có thể yêu Hoàng Thượng thêm một lần nữa.”Quả nhiên, ánh mắt Hoàng Thượng chợt sáng lên rồi lại lạnh lùng mà nhìn ta.“Nếu Hoàng Hậu xảy ra chuyện, trẫm sẽ tiêu diệt cả Nam Chiêu quốc.”Ta biết đây chính là sự đồng ý từ hắn.Sau khi bước ra khỏi chỗ của Hoàng Thượng, ta cảm thấy như đã dạo một vòng quanh Quỷ môn quan, sau lưng cũng đã ướt sũng mồ hôi.Mặt trời ngày hôm ấy thật chói mắt, ta thực sự rất muốn khóc.Hoàng Hậu nương nương nhận được ân sủng từ trước tới nay đều chẳng phải việc gì khó. Giờ đây rào cản lớn nhất ngăn cách bọn họ đã biến mất. n sủng của Hoàng Hậu nương nương trở thành duy nhất toàn Lục cung. Nhưng có người vui vẻ, ắt cũng sẽ có người hậm hực.Trương Quý phi không dám tìm Hoàng Thượng trút giận nên đã trút hết bực tức lên người những tiểu phi tần như chúng ta. Hôm nay Lý mỹ nhân rơi xuống nước, ngày mai lại truyền đến tin tức Hi Quý nhân bị mèo hoang cào. Ta và Mạnh Kiều hiểu rõ, sớm hay muộn rồi cũng sẽ đến lượt chúng ta thôi. Nhưng ta chỉ không nghĩ tới Trương Quý phi lại tàn nhẫn như vậy.