Chương 2 - MỸ NHÂN CHẾT YỂU CHỐN HẬU CUNG
4.Hôm nay ta luôn quấn lấy Hoàng Hậu, đọc thoại bản mới bên tai nàng. Hoàng Hậu nương nương lẳng lặng lắng nghe. Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hoàng Hậu nương nương ngẩng đầu nhìn lại. Gương mặt vốn dĩ treo nụ cười nhạt bỗng bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo. Ta nương theo ánh mắt của nàng nhìn về phía cửa, lại phát hiện một nữ tử ăn vận lộng lẫy nghênh ngang bước tới. Các phi tần khác đều đứng dậy cúi đầu hành lễ với nữ tử kia.“Tham kiến Quý phi nương nương.”Những ngày gần đây, ta đã nghe Mạnh Kiều nói rất nhiều nên biết được nữ tử này chính là Trương Quý phi được sủng ái nhất toàn Lục cung. Ngày thường nàng ta vẫn luôn không hòa hợp cùng Hoàng Hậu. Trương Quý phi hướng về phía Hoàng Hậu hành lễ một cách hời hợt, cũng không đợi Hoàng Hậu nương nương miễn lễ đã trực tiếp ngồi xuống.Nàng ta nâng gương mặt tươi tắn lên nhìn Hoàng Hậu nương nương, giống như hết sức kinh ngạc mà nói.“Đã mấy ngày không gặp, sao Hoàng Hậu nương nương có thể tiều tuỵ như thế này.”Hoàng Hậu nương nương hơi híp mắt, lạnh nhạt nói.“Quý phi đóng cửa sám hối nửa năm nhưng vẫn không hiểu quy củ như vậy.”Trách không được ta chưa từng gặp qua Quý phi, thì ra là bị phạt đóng cửa ăn năn hối lỗi.Ta tò mò nhìn Quý phi, trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta lại không có biểu hiện gì là tức giận. Ngược lại còn nhiễm chút ý cười. Sau đó lại dịu dàng nói.“Nhắc đến vẫn là thần thiếp xin lỗi Hoàng Hậu nương nương, nếu không phải thần thiếp nhất thời sơ ý thì cũng không đến mức hại Hoàng Hậu nương nương sảy thai.”“Hoàng Thượng phạt thần thiếp hối lỗi nửa năm, trong nửa năm này không có ngày nào mà thần thiếp không cầu nguyện cho nương nương, hy vọng nương nương sớm có ngày sinh con dưỡng cái cho Hoàng gia.”Quý phi cười ngây ngốc, nụ cười kia lại phảng phất như tẩm độc. Ta nhìn sắc mặt Hoàng Hậu nương nương dần trở nên trắng nhợt. Ai cũng không nghĩ tới, Hoàng Hậu nương nương sẽ đột nhiên túm lấy chén trà trong tay, nện lên trán Quý phi thật mạnh bạo. Quý phi kêu lên một tiếng thảm thiết. Gương mặt tươi tắn xinh đẹp kia phút chốc chật vật vô cùng. Hoàng Hậu nương nương lại cười cực kỳ khoái chí. Tình cảnh lập tức trở nên rối ren. Cuối cùng là ta bị Mạnh Kiều lôi kéo đi.Trước khi rời đi, Hoàng Hậu một mình suy sụp ngồi ở chủ vị, giống như những mảnh vỡ của chén trà trên mặt đất, đã vụn vỡ đến không còn dáng hình. Ngay cả trái tim cũng đầy rẫy vết nứt.Lúc này, Đức Phi nương nương ở phía sau chúng ta thở dài một tiếng. Nàng ngăn chặn trước tầm mắt của ta, nhẹ nhàng nói ta đừng nhìn, hãy để cho Hoàng Hậu một mình yên tĩnh trong chốc lát. Nói xong nàng lại sờ sờ đầu ta.“Bé ngoan, có muốn biết chuyện xưa của Hoàng Hậu nương nương hay không?”Ta gật gật đầu.Ta vốn cho rằng, gả cho người mình không yêu đã đủ khổ sở lắm rồi. Vậy mà không nghĩ tới, so với tưởng tượng của ta nàng còn khổ hơn gấp bội. Đức phi đã nói như thế.
Kỳ thực, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, còn có vị Tướng quân đã chet kia là ba người cùng nhau trưởng thành. Chuyện xưa của bọn họ còn đặc sắc hơn nhiều so với những gì viết trong thoại bản.
Thời niên thiếu, Hoàng Hậu nương nương là nữ tử tài sắc vẹn toàn hiếm có khó tìm khắp Thượng Kinh. Ban đầu, Hoàng Thượng thực sự thích nàng. Thế nhưng lòng dạ Đế vương có quá nhiều nghi kỵ. Sau khi vị Tướng quân kia qua đời, loại nghi kỵ này trở thành thanh đao sắc nhọn cứng rắn chặt đứt tình nghĩa bấy lâu của bọn họ thành những mảnh vụn vỡ. Làm một Đế Vương tuyệt đối không thể chấp nhận nữ nhân trong lòng mình lại có một nam nhân khác, dù cho kẻ đó đã là người chet.Sau này, Hoàng Thượng vẫn toại nguyện cưới được Hoàng Hậu nương nương. Sau khi gả cho Hoàng Thượng được hai năm, Hoàng Hậu nương nương có thai. Trước đó, toàn Hậu cung không ai mang thai rồng. Ngay từ đầu, Hoàng Thượng thực sự vui mừng. Hoàng Hậu nương nương cũng thật hạnh phúc. Rốt cuộc thì nàng cũng bước ra khỏi đau thương. Nhưng cũng không biết vì sao. Có một ngày đột nhiên Hoàng Hậu nương nương chạy vào thư phòng của Hoàng Thượng, hai người cãi nhau một trận ầm ĩ.Về sau, Hoàng Thượng bắt đầu chuyên sủng Quý phi, bỏ mặc Hoàng Hậu nương nương một mình quạnh quẽ. Thời điểm Hoàng Hậu nương nương bụng bầu tám tháng, Quý phi cố ý đẩy Hoàng Hậu, thai nhi sớm đã thành hình bởi vì thế mà sinh non, sau khi hạ sinh đã không còn nhịp thở. Thế nhưng Hoàng Thượng chỉ phạt Quý phi đóng cửa sám hối nửa năm.Từ đó về sau, quan hệ Đế Hậu hoàn toàn rơi vào băng lạnh. Hoàng Hậu nương nương cũng không sa sút tinh thần giống như những phi tần khác vẫn nghĩ. Ngược lại, nàng nắm chặt quyền quản lý Hậu cung trong tay. Nàng dần trở nên cố chấp, điên cuồng làm theo ý mình, thậm chí không hề kiêng dè mà mắng Hoàng Thượng.Đức Phi nói tới đây liền thở một hơi thật dài.“Tất cả mọi người đều cảm thấy Hoàng Hậu nương nương bị kích thích.”“Nhưng ta biết rõ, chỉ đơn thuần là Hoàng Hậu nàng không muốn làm Hoàng Hậu nữa mà thôi.”“Nàng chờ đợi một ngày nào đó Hoàng Thượng có thể phế truất nàng.”“Như vậy thì nàng có thể quay trở về làm Thẩm An An rồi.”
5.Nghe nói Trương Quý phi bị nện vào đầu, ở trong tẩm cung mắng Hoàng Hậu một ngày một đêm. Lúc Hoàng Thượng tới gặp Trương Quý phi, nàng ta ồn ào muốn Hoàng Thượng làm chủ cho nàng. Thế nhưng làm người sáng suốt đều sẽ biết, chỉ cần một ngày mẫu gia phía Hoàng Hậu còn nhận được vinh sủng, vậy thì Hoàng Thượng còn chưa thể làm gì được Hoàng Hậu đâu. Nhưng để làm nhục một người sẽ có vô vàn cách.Ngày đó, Hoa ma ma bên người Hoàng Thượng hạ lệnh đánh bảy mươi trượng.Bảy mươi trượng, ngay cả thanh niên trai tráng hằng năm luyện võ cũng đều không chịu nổi, huống chi là một ma ma đã qua tuổi năm mươi. Đây là Hoàng Thượng muốn giet gà dọa khỉ, dùng mạng của Hoa ma ma để khôi phục uy nghiêm của Đế Vương như hắn, cũng là để xoa dịu giận dữ của Quý phi.Ta nhớ rõ, buổi tối mùa hạ ngày hôm ấy trút xuống cơn mưa rất lớn, Hoàng Hậu nương nương một thân kiêu ngạo lần đầu tiên thấp hèn cúi đầu. Nàng quỳ ở bên ngoài tẩm cung của Hoàng Thượng suốt cả một đêm. Khi ba mươi trượng kia đánh xuống, Hoa ma ma cũng trút xuống hơi thở cuối cùng. Người ấy cười rất hiền từ, luôn vuốt đầu ta, ma ma làm bánh hoa quế cho ta đã rời đi rồi. Thế nhưng đám thị vệ hành hình không dám dừng tay. Bảy mươi trượng, một trượng cũng không thể thiếu. Thế nên, trên người Hoa ma ma không có miếng thịt nào là lành lặn, đến cả thi the cũng không còn nguyên vẹn. Cung nhân đi ngang qua đã nói, thời điểm Hoa ma ma bị kéo đi, m/áu tươi rải khắp đường cung nhưng rồi cơn mưa lớn ấy đã gột rửa đi hết thảy.Hoàng Hậu nương nương bệnh nặng một trận. Mạnh Kiều đưa ta đến thăm nàng. Vốn dĩ là một người với sức sống mãnh liệt đến thế, giờ phút này nằm trên giường sắc mặt tái nhợt đến không tưởng nổi. Thế nhưng trông thấy ta đến, Hoàng Hậu nương nương vẫn kéo lấy tay của ta, từ tốn vuốt ve.“Bé ngoan, khiến ngươi sợ hãi rồi.”Ta lắc đầu, nước mắt cứ thế rơi xuống. Ta chán ghét Hoàng Thượng. Cũng chán ghét Trương Quý Phi. Bọn họ đều là người xấu xa.Hoàng Hậu nương nương xúc động mà cười, nhàn nhạt nói:“Nếu như chưa từng thích hắn thì tốt rồi.”Lúc này ta mới biết được chuyện xưa càng bi ai hơn nữa. Thì ra, Hoàng Hậu nương nương đã từng thật lòng thích Hoàng Thượng. Nhưng vì Đế Vương thời niên thiếu đa nghi khiến hắn không nhận ra chân tình của Hoàng Hậu. Hắn điên cuồng ghen ghét tình nghĩa của Hoàng Hậu cùng vị Tướng quân kia. Vốn dĩ là bằng hữu tốt lại trở mặt thành thù. Thiếu niên Tướng quân vì cô nương yêu dấu trong lòng mà chạy tới biên cương, cuối cùng lại chet trong sự đố kỵ cùng nghi ngờ của Đế Vương.Hoàng Hậu nương nương chỉ nhận ra mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi không biết tự bao giờ từ sau khi bản thân gả cho chàng thiếu niên mình yêu mến. Đế Hậu kiêu ngạo không chịu thừa nhận tình cảm. Cũng may sao đứa bé kia đã đến khiến cho quan hệ giữa bọn họ trở về như lúc ban đầu. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Hoàng Hậu nương nương.Đáng tiếc làm sao.Nàng vẫn biết được chân tướng về cái chet của thiếu niên Tướng quân. Mười hai phong thư cầu chi viện ra roi thúc ngựa đưa đến Hoàng thành đã bị dập tắt bởi lòng đố kỵ của Đế Vương. Hắn không chịu phái binh. Cứ thế trơ mắt nhìn người anh em cùng lớn lên từ thời thơ ấu vật lộn trong cuộc chiến đến chet. Cuối cùng, đến thi the cũng chẳng còn nguyên vẹn.Ngày hôm ấy, Hoàng Hậu nương nương xông vào thư phòng của Hoàng Thượng, hai người cãi nhau một trận ầm ĩ. Hoàng Hậu không muốn tin rằng Đế Vương mà bản thân nàng cảm mến lại nhẫn tâm đến thế này. Hoàng Thượng lại càng khẳng định Hoàng Hậu không chung thuỷ. Vốn dĩ Đế Hậu nên ân ái đến bạc đầu giờ đây lại trở thành đôi ta người hận kẻ oán.6.Trong Kinh đã bắt đầu có tuyết rơi.Trận tuyết lớn triền miên đã nhiều ngày, Hoàng cung vàng son lộng lẫy khắp nơi đều bị phủ một tầng trắng xoá. Ta ở Nam Chiêu chưa từng được thấy tuyết. Chuyện xảy ra trong những ngày qua dường như đã hoà tan cùng với tuyết trắng.Sau khi tiến cung gặp qua Hoàng Thượng một lần, về sau không còn gặp lại hắn lần nào khác. Ở trong cung nửa năm, ta dần hiểu rất nhiều điều mà trước đây ta không rõ. Nếu có thể gặp lại mẹ, nhất định bà sẽ cười tủm tỉm vuốt đầu khen ta sao lại giỏi đến thế.Ta rất nhớ mẹ.Mạnh Kiều nói vài ngày trước Tết, trong cung sẽ cho phép người trong nhà tới thăm. Nàng vui sướng lấy ra đủ các loại quần áo ướm thử lên người. Ta biết cha mẹ ta không tới được. Nhưng vẫn rất vui vẻ giúp nàng lựa chọn quần áo thật lâu. Mẹ của Mạnh Kiều cùng a tỷ của nàng đều tới. Nàng vươn đầu trông ngóng về phía sau lưng hai người. Mạnh phu nhân thở dài nói cha nàng không tới. Mạnh Kiều nghe vậy thì chẹp chẹp miệng, vẻ mặt không để ý chút nào, nàng không muốn nhìn đến ông lão nóng tính kia đâu. Mạnh phu nhân chọc chọc đầu nàng, nói nàng chỉ giỏi mạnh miệng.Mạnh phu nhân là người cực kì dịu dàng, bà túm tay ta nói rất nhiều lời quan tâm, dặn dò ta và Mạnh Kiều ở trong cung hãy giúp đỡ lẫn nhau, cũng có thể giúp đối phương ứng chiến. Qua một lát, tỷ tỷ của Mạnh Kiều âm thầm kéo nàng qua một bên rồi đưa cho nàng một cái bọc. Mạnh Kiều nhìn thấy thì hai mắt đều sáng rực. Các nàng vẫn ríu rít bên nhau cho tới khi cửa cung sắp đóng mới lưu luyến tách ra. Biểu cảm vui mừng trên gương mặt của mạnh Kiều trong chốc lát đã biến mất. Nàng nhìn ta, cười khổ.“Mãn Mãn, có phải cha ta không cần ta nữa hay không.”Các nương nương trong cung đều thích kêu ta là A Phúc, chỉ có Mạnh Kiều vẫn luôn kêu ta là Mãn Mãn. Nàng nói gọi như vậy thì nửa đời sau của ta nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn.Ta cẩn thận đánh giá Mạnh Kiều, không biết phải an ủi nàng như thế nào mới phải. Vì thế liền hỏi nàng, Mạnh a tỷ mang theo cái gì cho nàng thế. Mạnh Kiều nghe xong lập tức rạng rỡ, nàng vui vẻ mở bọc ra. Bên trong có rất nhiều thoại bản lưu hành một thời. Hai người chúng ta vui mừng hớn hở mà xem.Ngày hôm sau chỉ có thể đem theo hai quầng thâm mắt đi diện kiến Hoàng Hậu nương nương. Đức phi tỷ tỷ trông thấy chúng ta thì có hơi kinh ngạc.“Đêm qua hai người các muội làm gì vậy?”Ta nhớ tới một đoạn tình tiết có ghi trong thoại bản, vui vẻ kể lại cho nàng nghe. Đức phi nương nương không thích xem những câu chuyện tình ái xưa cũ giữa thư sinh và tiểu thư. Nàng thích thiên nhai hiệp khách, giang hồ tự do. Nếu như không bị đưa vào cung, nói không chừng nàng đã du sơn ngoạn thuỷ. Hoàng Hậu nương nương vẫn còn bệnh, không có dấu hiệu hồi phục. Cuối cùng thì tính tình của nàng cũng bị bào mòn dưới cánh cửa cùng bức tường cung. Ngày thường nàng thích nhất là nghe ta nói về thoại bản. Hiện giờ nàng chỉ thích yên tĩnh ngồi ngây ngốc. Đức phi tỷ tỷ thở dài, nói ta không có việc gì thì ở bên cạnh Hoàng Hậu nương nhiều hơn một chút.“Thẩm tỷ tỷ nàng thích muội lắm đó.”Ta gật gật đầu, ta cũng thích Hoàng Hậu nương nương.