Ta bẩm sinh có thể ngửi ra người tốt kẻ xấu, người tốt thì thơm phức, kẻ xấu thì hôi hám.
Vậy mà vị hoàng đế nổi danh tàn bạo giết người kia, hương vị bay vào mũi ta lại là một mùi đắng thanh nhè nhẹ.
Ta nhón chân đưa viên kẹo tới: “Cho ngài ăn nè ăn rồi sẽ không còn đắng nữa.”
Nào ngờ hắn lại mang ta về cung, ngày ngày bắt ta ngửi thần tử và phi tần của hắn.
“Người này thối rồi, lôi ra ngoài.”
“Người này cũng ôi rồi, mau mang đi.”
Cho đến khi ta chỉ vào vị đại thái giám quyền khuynh triều dã: “Hắn thối đến nỗi ta không mở nổi mắt!”
Hoàng đế nhìn ta cười: “Vậy ngươi ngửi thử xem, bây giờ trẫm có ngọt hơn chút nào chưa?”
Bình luận