Chương 2 - Mùa thu đỏ
Công bằng mà nói, nhìn thế nào anh ta cũng giống một tên đại gian đại ác, chuyên làm chuyện phạm pháp. Cho nên tôi lúc này đây sợ xanh mặt, ý thức mách bảo lập tức phóng ra ngoài nhưng cái chân thì cứ đơ ra, không nhúc nhích gì được. Khi tôi sắp mếu đến nơi thì anh ta nhích mũi kiếm về phía tôi thêm một chút nữa, gằn giọng:
“Nói mau! Đây là đâu?”
“Nhà của tôi.”
Tôi nghe rõ giọng mình run lẩy bẩy. Còn anh ta lặp lại cái câu “Tại sao tôi lại ở đây?”.
“Làm sao tôi biết được. Anh vô nhà của tôi mà!”
Tôi thề là nếu tôi có tiền sử bệnh tim thì tôi đã lăn đùng ra mà chết. Tôi khẳng định, dù cuộc đời yên ả của tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cây kiếm thật, nhưng cái thứ mà anh ta cầm để uy hiếp tôi rõ ràng là một cây kiếm có khả năng g.i.ế.t người.
“Nhà tôi nghèo lắm không có gì cho anh cướp đâu. Anh làm ơn đi khỏi nhà tôi đi mà.”
Thật tình lúc đó tôi sợ quá nên nghĩ được gì thì nói cái đó. Chứ anh ta mà huơ đại cái điện thoại (cũng vẫn là nắp gập trắng hàng xách tay của Nhật), laptop (cũng màu trắng) hoặc rinh đầu đĩa, tivi đời mới tôi mua để phục vụ cho Euro 2012 (cái này thì màu đen) gì gì đó của nhà tôi đi thì cũng đủ cho anh ta sống vài tháng.
Nhưng anh ta chẳng màng gì mấy món đồ mà tôi cho là mạng sống của mình, cứ liên tục hỏi tôi mấy câu như là đây là đâu, tại sao anh ta lại ở đây, đây là vùng nào, miền nào, thuộc sự cai quản của ai, đây là Đàng Trong phải không, cái gì mà Gia Định, Bến Nghé rồi làm sao để trở lại Quy Nhơn… Rồi, nghe tới đây thì với trí thông minh siêu hạng của mình, tôi đã xác định được anh ta là ai. Thật may mắn, anh ta không phải là cướp. Anh ta bị ĐIÊN!
Nghĩ tới đây tôi trở nên can đảm hơn bao giờ hết, đứng phắt dậy, đuổi anh ta ra khỏi nhà. Má tôi đã từng dạy, cách ứng phó duy nhất đối với người điên chính là phải điên hơn! Vậy là mặc kệ trong ngực đánh lô tô, tôi cố hết sức bình sinh đẩy anh ta ra khỏi nhà, vừa đẩy vừa léo nhéo cái gì đó mà cả tôi cũng không hiểu, nhưng tôi nghĩ anh ta hiểu vì đó là ngôn ngữ của người điên. Lời má dạy đố có sai. Tôi quơ quào một hồi thì anh ta đã bị đẩy ra đến tận cửa. Nhân lúc anh ta còn đang ngơ ngác, tôi đóng sầm cửa lại, tựa lưng vào thở phào.
Tới lúc lấy lại được bình tĩnh, ý thức quay về, tôi vẫn ngơ ngác không hiểu tại sao một thằng điên lại ăn mặc quái dị chạy được vào nhà tôi. Đúng là khu vực tôi sinh sống an ninh khá tốt, không có tệ nạn gì cả, lại ở trong khu chung cư cũ nên bảo vệ cũng không quá nghiêm ngặt. Nhưng tôi không còn tâm trí nào để nghĩ ngợi nữa. Tôi điếng hồn sực nhớ cái hẹn phỏng vấn lúc chín giờ. Liếc nhìn đồng hồ treo tường, còn hơn nửa tiếng nữa. Tôi phóng ngay vô toa-lét đánh răng rửa mặt, đánh chút phấn, thêm tí son tint ánh nhũ rồi ra khỏi nhà. Điều tôi không mong đợi nhất đã xảy ra. Thằng khùng đó vẫn còn đứng trước nhà tôi. Tôi làm mặt hung dữ, chỉ thẳng vào mặt nó:
“Không được đi theo tôi!”
Rồi phóng xuống cầu thang, đụng ngay bà chủ nhà đang đi lên. Giải thích thêm một chút ở đoạn này. Bà chủ nhà thật ra bốn mười lăm tuổi thôi, nhưng năm căn nhà ở tầng này đều thuộc sở hữu của bả. Bả cho thuê bốn căn, còn lại một căn bả sống một mình. Ờ, bả ế chồng!
Bà chủ nhà tính tình cũng vui vẻ, không đành hanh như mấy bà ế khác mà tôi từng tiếp xúc, có điều bả kém duyên quá nên không ai thèm cưới. Mặc dù tôi làm bả xém lăn xuống lầu, nhưng bả không trách móc tiếng nào. Ngược lại còn hỏi han chuyện đi xin việc làm của tôi. Tôi nói với bả có gì nói sau nếu không sẽ trễ giờ phỏng vấn. Bả lập tức nhường đường cho tôi. Nhưng khi xuống được mấy bậc thang thì tôi len lén nhìn lên lại. Thằng khùng đã biến đi đâu mất.
Công ty duy nhất mà tôi nộp đơn xin việc là Công ty Cổ phần Truyền thông Toàn Vĩnh, gọi tắt là TVC, hoạt động trên nhiều lĩnh vực, trong đó nổi tiếng nhất là lĩnh vực chuyên ngành của tôi: quảng cáo. Sở dĩ tôi chỉ nộp đơn vào công ty này vì đây là công ty mà tôi mơ ước từ khi còn học lớp Mười hai. Thông thường sinh viên mới tốt nghiệp hay nộp đơn lung tung, dù đã có công ty mà mình nhắm tới. Tôi chỉ nộp có một chỗ, lý do là… Cái này tôi nói thiệt chứ không phải chảnh chọe khoe khoang gì nha. Tôi tốt nghiệp đại học loại giỏi, hơn nữa còn là á khoa, được trường giữ lại làm trợ giáo. Học lấy bằng thạc sĩ xong thì tôi làm giảng viên chính thức luôn cũng không chừng. Nhưng tôi từ chối vì giấc mơ trải qua những năm tháng tuổi trẻ dưới mái công ty Toàn Vĩnh. Với thành tích sáng chói đó, tôi tự tin mình sẽ được nhận. Đúng như tôi nghĩ, cái người phụ trách tuyển dụng hết nhìn hồ sơ lại nhìn tôi, cặp mắt sáng rỡ. Gì thì gì, vừa có tấm bằng hoành tráng lận lưng, vừa xinh đẹp rạng ngời, chắc chắn ổng đã phải kìm chế lắm mới không chảy nước miếng.
Sau khi trải qua một số thủ tục như là làm bài kiểm tra năng lực mà câu nào câu nấy khiến tôi đổ mồ hôi hột, phỏng vấn tiếng Việt, phỏng vấn tiếng Anh, nói vài câu tiếng Bông nghe chơi, ông ta gật gù kêu tôi về nhà đợi kết quả. Thiệt, tại sao muốn nhận mà không chịu nhận đại cho rồi, còn bắt về nhà đợi kết quả nữa. Sở dĩ tôi tự tin cho rằng mình đã trúng tuyển, tại vì cái công ty này không có đợt tuyển nhân viên định kỳ, ai muốn xin việc thì gửi email cho họ, họ thấy cần và phù hợp với yêu cầu thì sẽ chủ động liên hệ. Cho nên lúc tôi tới chỉ có mình tôi hà. Bài test dù là khó nhưng tôi biết mình làm đúng hết, phỏng vấn thì rất là lưu loát. Trước lúc ra về ổng còn giới thiệu một tràng với tôi về quy mô của công ty, đặc biệt là về bộ phận mà tôi xin vào làm. Vân vân và mây mây. Nói nhiều như vậy chẳng phải là có ý nhận tôi hay sao?