Chương 1 - Mùa thu đỏ

Sương đêm bàng bạc, gió thổi từng cơn lạnh buốt, những bông hoa đỏ tung bay giữa tiết Trung thu. Dưới ánh trăng tròn vằng vặc, tráng sĩ giắt kiếm vào thắt lưng, tà áo choàng tung bay trong gió. Ánh mắt chàng sâu thẩm tựa như hồ nước thu tĩnh lặng, đau đáu nhìn người thiếu nữ kiều diễm trước mặt, trầm giọng:

“Thy, ta phải đi rồi.”

Từ khóe mắt thiếu nữ trào ra dòng lệ nóng, tay nàng siết chặt tay chàng như chẳng muốn lìa xa. Lần chia ly này, biết khi nào mới có dịp tương phùng. Tráng sĩ buông tay nàng. Có lẽ, họ sẽ vĩnh viễn không gặp lại. 

Thiếu nữ nghe rõ tiếng gió thốc gào thét nơi núi đồi trùng điệp. Nhân ảnh tráng sĩ mờ mờ ảo ảo, thoắt ẩn thoắt hiện sau màn sương. Thiếu nữ nương nhờ ánh trăng để nhìn cho rõ chàng trai ấy lần sau cuối, nhập nhằng giữa thực và hư, tráng sĩ vận y phục đen chợt hóa thành một chàng trai mặc bộ suit lịch lãm.

🌙🌙🌙

“Xin chào, tôi là Văn Mỹ Thy, năm nay hai mươi hai tuổi. Chiều cao một mét sáu mươi. Cân nặng bốn mươi tám ký. Thân hình hoàn toàn bình thường. Hiện giờ tôi không thể nghe điện thoại của bạn được. Bạn cứ để lại lời nhắn sau tiếng “bíp”, lúc nào liên lạc lại được tôi sẽ nhá máy để bạn gọi lại. Cảm mơn, cảm mơn!”

“Bíp!”

“Ê Thy khùng! Sao gọi di động cho mày mà tò tí te hoài vậy? Dạo này sao rồi? Từ hôm lãnh bằng tới giờ cái mất tích luôn vậy? Tìm được việc làm chưa? Tối nay lớp mình tụ tập đó, mừng Trung thu là phụ, ăn chơi phè phỡn là mười. Xí quên, tao là Tuyền nè. Nhớ điện thoại cho tao nha, mày mà nhá máy tao uýnh phù mỏ.”

Tại sao điện thoại lại tò tí te? Rất đơn giản, vì tôi đã bị “chúng” giựt mất tiêu điện thoại. Rõ ràng tôi đã cẩn thận tấp xe vô lề, nhìn trước ngó sau rồi mới rút điện thoại ra nghe. Vậy mà “pặt”, chiếc điện thoại nắp gập màu trắng hàng xách tay của Nhật đã đi theo người khác. Tức nhất là chả biết đứa nào gọi, biết thì đã cho nó ăn đạp vì dám gọi cho tôi lúc tôi đang chạy xe rồi. 

Hôm đó là một ngày cuối tháng đầy nắng, bởi vậy cho nên trong túi tôi chỉ còn có mấy chục. Chuyện chẳng vẻ vang gì. Định bụng là gọi điện thoại về nói ngon nói ngọt xin cha má gửi tiền sớm vì lỡ xài quá chỉ tiêu, nhưng suy đi nghĩ lại, không nói rõ lý do thì cuối tháng sau có nước mà húp cháo. Thế là đành phải khai rõ sự việc. 

“Dạ, con bị chúng giựt mất điện thoại rồi má ơi!!!!”

Má tôi, tên gọi Trần Thị Mỹ Hằng, vừa tròn bốn mươi mốt tuổi, không hề tỏ ra hoảng hốt hay lo lắng con gái có bị gì không, vừa nghe xong đã chơi luôn một bài vọng cổ dài như thời gian tôi đợi con Tuyền mỗi lần rủ rê đi chơi. Quá quen thuộc với cảnh này, tôi im lặng lắng nghe, chớ dại dột nói một câu nào thì màn tra tấn sẽ bị nhân lên. Y chóc, sau một hồi ngân nga, má tôi cũng thở dài nói để kêu cha tôi, tức là ông Văn Văn Hai, bốn mươi lăm tuổi, chuyển tiền cho tôi. Mặc dù tôi đã dặn đi dặn lại là “gửi sớm sớm cho con để còn có điện thoại mà… gọi về cho cha má”, nhưng tới hôm sau tôi mới rút được tiền. Mua được điện thoại là tôi đem đi sạc liền, thành thử ra phải qua một ngày nữa mới mở điện thoại lên được. Nói tóm lại, tôi mất tích mới có hai ngày, tại sao cái con trong điện thoại đã loi nhoi lên như tôi mất tích hai năm vậy hả? Hả? Quá đáng nhất là còn dám gọi tôi là Thy khùng nữa chớ. Tôi khùng chỗ nào? Xinh xắn, đáng yêu, tính tình nhân hậu!

Bởi vậy nhiều người ganh tị.

Lời ghi âm của chính tôi, và lời nhắn thoại léo nhéo của một con nào đó mà nghe giọng thì tôi đoán là con Tuyền lùn (tại lớp tôi có hai đứa tên Tuyền lận), rất may mắn là ùa về từ nơi xa xăm nào đó, thành thử ra cũng không tới nỗi làm tôi tỉnh ngủ. Trong lúc chuẩn bị nướng tiếp tập hai thì tôi nghe một âm thanh rõ ràng hơn hồi nãy rất nhiều, rành rọt từng chữ như sau:

“Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?”

Xin miêu tả một chút về tình trạng hiện giờ của tôi. Lúc này đây không rõ là mấy giờ rồi, nhưng chắc chắn vẫn là trời sáng, vì tôi không có thói quen nướng tới trưa. Tôi đang nằm vùi đầu trong cái mền in hình nhân vật Shinnosuke đang lắc mông, lần trước vô trung tâm thương mại thấy yêu yêu nên tiện tay mua. Tôi đang ở Việt Nam, thời tiết không nóng không lạnh, nhưng tôi có thói quen bật máy lạnh rồi trùm mền ngủ. Vấn đề cốt lõi nằm ở chỗ đó. Tôi đang ngủ trong một cái phòng được đóng cửa! Vậy thì tại sao lại có một giọng nói ở một cự ly rất gần lọt vô lỗ tai tôi? Cần phải nói thêm, tôi sống có một mình à nha! Chắc chắn không phải là mơ. Vì mọi thứ đều rất chi là chân thật. Nó không hề mờ ảo như cái khung cảnh tráng sĩ khôi ngô tuấn tú nói lời từ biệt mà tôi chưa kịp níu kéo đã bị con Tuyền cắt ngang trong cuộc điện thoại hồi nãy. Nói tới đây lại thấy ứa gan, lần sau gặp nhất định tôi phải cho con đó ăn đạp! Còn bây giờ, tôi từ từ, bình tĩnh, kéo cái mền xuống, từ từ ló hai con mắt, rồi nguyên cái đầu ra coi ai vừa lên tiếng.

Trước khi tôi lắp bắp thốt ra những câu mà chắc chắn 99% là ai gặp tình huống tương tự cũng phải nói mấy câu này. Đó là “Anh là ai? Anh muốn gì?” thì tôi đã đứng hình trước một cảnh tượng vô cùng kỳ vĩ. Một chàng trai tóc đen như mun, cột đuôi ngựa túm về phía sau, dù có hơi rối, mặc một bộ trang phục đen như tên con Tuyền, dáng cao gầy (không rõ là cao bao nhiêu, chỉ có thể khẳng định là rất cao), làn da bánh mật khỏe mạnh (dù tôi chưa bao giờ thấy bánh mật), gương mặt lo lắng đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi ngồi bật dậy, nuốt vội đám nước miếng ứ đọng nãy giờ xuống cổ họng, nhìn cái người ăn mặc na ná phim kiếm hiệp Hồng Kông đang đứng trước mặt tôi. Nhắc mới nhớ, dạo này TVB không làm phim kiếm hiệp nữa, buồn quá! À, giờ này không phải là lúc nghĩ vớ vẩn. Tôi đưa mắt nhìn anh ta, nhìn lên, nhìn xuống, rồi lại nhìn lên. Tạo hình của anh chàng này sao giống trong giấc mơ của tôi. Nhưng đây chắc chắn là sự thật. Để củng cố cho suy nghĩ đó của tôi, anh ta rút cây kiếm vắt ngang hông, chĩa thẳng vô người tôi. Cha má ơi, cứu con! Con hứa từ nay sẽ ngoan dù con chưa bao giờ hư. Phú ơi, cứu tao! Tao hứa sẽ không giành đồ ăn với mày nữa. Tuyền ơi, cứu tao! Tao hứa tối nay sẽ đi họp lớp.