Chương 8 - Một Đám Hỗn Làm

Bạn sẽ tha thứ cho người làm tổn thương mình chứ?Một câu chuyện có thật đến từ người dùng 茉莉宝石Không bao giờ.Khi còn học đại học năm hai, ba mẹ đã cắt phí sinh hoạt của tôi, đến nỗi tôi chẳng có nổi một đồng để ăn cơm, tôi đã cầu xin ba mẹ mình, bảo rằng họ hãy coi đây là tiền họ cho tôi mượn đi, sau này tôi kiếm được việc rồi tôi sẽ trả lại cho bọn họ.Ba tôi lạnh lùng bảo: "Tao đã đưa tiền cho mẹ mày rồi, kiếm mẹ mày mà đòi" rồi cúp máy ngang, còn mẹ tôi thì vừa cười vừa nói: "Mày thích hào phóng lắm mà? Tao còn tưởng mày phất lên rồi đó."Tiền trong phiếu ăn cơm của trường cũng hết, tôi chỉ có thể đi uống nước lọc miễn phí ở nhà ăn, vừa uống vừa khóc. Lúc đó đang là mùa đông, tôi vừa không có cơm ăn vừa không có áo ấm mặc nên chỉ có thể nhịn đói co ro và tắm bằng nước lạnh, dù bị sốt nhưng tôi cũng không có tiền mua đồ ăn và thuốc, từ lúc đó tôi đã có suy nghĩ muốn cắt đứt hoàn toàn với bọn họ rồi.Tôi do dự một thời gian dài, sau đó vẫn phải nhờ bạn thân giúp đỡ, mượn cậu ấy năm trăm trước, tôi hứa sau này sẽ trả lại. Cậu ấy rất tốt bụng, đầu tiên cho tôi mượn trước ba trăm, sau đấy cho mượn thêm bảy trăm nữa, tổng cộng là một ngàn tệ, nhà cậu ấy không giàu có, cũng không dư giả gì nhưng vẫn sẵn lòng xoay sở cho tôi, nếu không có cậu ấy, chắc lúc đấy tôi đã phải tuyệt vọng đến mức muốn tu sat mất.Sau này tôi chạy mọi công việc để có thể kiếm tiền, từ dạy thêm, viết truyện, phát tờ rơi đến nhân viên phục vụ, mặc đồ thú,... Cũng may lúc đó chưa phải năm dịch nên chưa bị phong tỏa, ra ngoài chạy khắp nơi là kiếm được việc. Công việc mặc đồ thú là công việc vất vả nhất, nhưng tôi vẫn làm vì tiền lương cao hơn việc phát tờ rơi một ít. Khi ấy là mùa hè, trời nóng đến nỗi cả người tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi còn gặp những người khách xấu tính đến đánh đập con thú tôi đang mặc, còn lúc về bằng tàu điện ngầm, có người phải bịt mũi vì mùi mồ hôi trên người tôi nữa, nhưng tôi chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng mọi thứ. Sau đó tôi tiết kiệm được một số tiền, và tôi cũng dùng hết số tiền đó vào việc đi khám.Cùng lúc đó mẹ tôi đăng những bức ảnh về bữa ăn thịnh soạn và những chuyến đi chơi vui vẻ của bà lên trang cá nhân. Sao tôi có thể không hận được đây? Tôi oán hận bọn họ chet đi được.Làm việc ở KFC thì dễ hơn một chút, ngoại trừ việc đứng lâu làm tôi cảm thấy thắt lưng mình hơi đau ra thì mọi thứ đều ổn, nếu nhân viên ở KFC muốn ăn thì cũng phải bỏ tiền chứ không được miễn phí (trả ít hơn khách). Người quản lý ở chi nhánh cửa hàng tôi làm là một người rất nghiêm khắc và tỉ mỉ, có một vị khách đã đặt đồ ăn nhưng không đến lấy, người quản lý liền ném chiếc burger đó vào thùng rác. Tôi nhìn chiếc burger đó rất lâu, đến lúc xung quanh chẳng còn ai thì tôi đã lén nhặt chiếc bánh ấy ra khỏi thùng rác và bỏ vào túi mình, đó là bữa ăn ngon nhất cuộc đời tôi.Sau này tôi mới nhận ra những công việc trí óc thì sẽ ổn hơn những việc tay chân bán thời gian, sau đó tôi đi dạy kèm, dù đôi lúc tôi gặp phải những bậc phụ huynh vô lí, nhưng đa số còn lại thì rất tốt, họ mời tôi ở lại ăn tối, và còn giới thiệu tôi cho các trung tâm dạy kèm, một số thì giới thiệu tôi cho các bậc phụ huynh khác.Nói đến đây tôi cảm thấy chua chát quá.Để tôi nói cho các bạn biết tại sao bố mẹ ruột tôi không chu cấp cho tôi, bởi vì họ không có thời gian chăm sóc tôi nên từ nhỏ họ đã gửi tôi cho ông bà ngoại, sau này kinh tế họ khá hơn thì họ đã sinh ra em gái tôi, nuôi nó đến năm ba tuổi thì đón tôi về.Tôi cảm thấy mình như một người ngoài cuộc xen chân vào gia đình ba người hạnh phúc, bọn họ rêu rao khắp nơi tôi không làm thân với bọn họ, nhưng tôi đã cố gắng chăm chỉ làm việc nhà và ngoan ngoãn làm hài lòng họ, còn đứa em gái được cưng chiều thì suốt ngày bắt nạt và đổ lỗi lên tôi, ba mẹ tin nó, và họ cũng luôn coi tôi là một đứa trẻ hư hỏng chuẩn "đầu đường xó chợ", mỗi lần tôi bị em mình đổ tội thì tôi sẽ trở thành bao cát cho cả nhà đánh đấm, trút giận.Sau này bố tôi ngoại tình và li dị mẹ tôi, cả hai người đều giành quyền nuôi em gái chứ không hề muốn nuôi tôi, bọn họ đi đến thỏa thuận cuối cùng là nếu ai nuôi em gái thì cũng phải nuôi tôi. Khoảng thời gian ấy tôi vô cùng đau khổ, mẹ ruột tôi lại cư xử hệt một người mẹ kế, bà chì chiết lăng mạ và trút giận lên tôi, điều ác độc hơn cả là bà luôn diễn vở kịch tình mẹ bao la với em gái trước mặt tôi, cả hai người yêu thương nhau và bảo nhau rằng: "Kệ nó, cứ để kệ nó ở đó." Sau đó bọn họ dẫn nhau đi dạo phố, đi ăn nhà hàng, đi mua đồ mới...Quay về lúc tôi học năm hai, tôi đã về nhà để lấy một chiếc chăn bông, bà bảo tôi để nó lại chỗ cũ, bởi vì đó là đồ cho em gái tôi, tôi đã cứng rắn bảo: "Dạ không, con không muốn nghe theo mẹ nữa, và sau này cũng vậy." Sau đó bà đã cắt đứt mọi chi phí sinh hoạt của tôi.Có lẽ bà nghĩ rằng tôi đã từng quỳ cầu xin bà vì không có tiền ăn, thì bây giờ tôi cũng sẽ như thế. Nhưng không đâu, bà ạ, tôi chưa bao giờ để bản thân phải quay lại lúc đó cả.Đại học năm cuối, tôi đã có trong tay hàng chục nghìn đô, tôi mua một chiếc dây chuyền vàng để tặng cho bà ngoại (vì bà ấy rất tốt, bà ấy đã vay mượn khắp nơi để trả toàn bộ học phí cho tôi). Lúc mẹ tôi biết chuyện, bà đã tức giận và hỏi làm sao tôi có thể kiếm được số tiền lớn như vậy? Vài tháng sau đó, bà thay đổi hẳn, trở nên nịnh nọt và quan tâm tôi, bà còn đưa tôi mấy trăm tệ, bảo bấy lâu nay bà đã bỏ bê tôi rồi, tôi chỉ đáp bà nên giữ tiền lại mua hộp tro cốt cho mình đi rồi chặn bà ta.Chịu đựng được những năm tháng đắng cay này, sau đó sẽ nhận được trái ngon.Bây giờ lương tháng của tôi đã hơn mười ngàn tệ rồi, tôi thuê một căn hộ và nuôi một chú mèo, rất vui vẻ thoải mái.Còn ba mẹ tôi thì đang bị quả báo, em gái tôi bị chiều đến mức không thi nổi vào đại học, tôi nghe nói bố tôi bị nhồi máu não và li dị với vợ thứ hai rồi, còn mẹ tôi thì rất buồn vì em gái. Bố mẹ tôi đã luôn cố gắng hàn gắn mối quan hệ với tôi suốt những năm qua, họ cứ liên lạc và khóc lóc, chân thành nói rằng đến bây giờ họ mới nhận ra họ đã sai rồi, họ sẵn sàng chu cấp tiền cho tôi, chỉ cần tôi không quên bọn họ và chịu gặp bọn họ. Tôi chế nhạo bọn họ để bọn họ tức giận, nhưng sau đó họ cứ tiếp tục quay lại cầu xin tôi.Bất hạnh của tôi đã kết thúc rồi, còn bất hạnh của bọn họ thì chỉ mới bắt đầu thôi.Bây giờ tôi cảm thấy mọi thứ nhẹ nhõm hẳn, nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn họ cả.[Lược dịch một số bằng chứng của chị này về câu chuyện của bản thân cũng như cách kiếm tiền và tiết kiệm trong thời gian khó khăn]Mọi người dưới bình luận khuyên tôi "đừng nhìn lại quá khứ", cảm ơn các bạn đã nhắc nhở nhé, tôi sẽ không bao giờ để bản thân quay lại thời gian đó cả, tôi không phải loại người kể lể để tìm kiếm chút thương hại của người khác, tôi không phải "bọn họ".Cuối cùng thì, tôi chúc tất cả mọi người đều vui vẻ hạnh phúc.