Chương 7 - Một Đám Hỗn Làm
Bạn có trải nghiệm tâm linh nào vô cùng đáng sợ không?Một sự việc có thật đã xảy ra với tôi (các bạn thông cảm vì khả năng viết văn của tôi không trôi chảy lắm nhé).Tôi là huấn luyện viên võ thuật, phòng tập võ ở tầng sáu, là tầng cao nhất của tòa nhà đó. Từ tầng ba đến tầng sáu là nơi cất những đồ vật của võ đường, tầng ba có cổng sắt, thường không có giờ học nên không có người lên.Khi tôi mới đến đó, có người đã dặn trước rằng tốt nhất không nên xuống tầng một mình vào ban đêm, vì sẽ có những "thứ ô uế", thật ra thì tôi chưa bao giờ tin vào mấy thứ này cả, nên tôi chưa bao giờ để tâm đến việc ấy, cho đến một đêm nọ.Lúc đó là giờ tan ca, nên sau khi dọn dẹp xong thì đã gần 11 giờ rồi. Tôi thu dọn lên tầng sáu cất đồ xong thì đi xuống tầng dưới một mình để ra bãi xe về nhà. Cứ như vậy, tôi bắt đầu đi xuống tầng dưới.Khi xuống đến tầng bốn, tôi nghe thấy một âm thanh ở phía trên, đó là một loại tiếng động thật sự bất thường (tôi vừa từ trên đó xuống nên chắc chắn không có bất cứ ai ở đó cả), tôi vô thức nhìn lên dọc theo thanh vịn cầu thang phía hành lang thì thấy một người phụ nữ đang nhìn thẳng xuống về phía tôi. Lúc đó tôi sợ đến mức đứng chết trân, thật sự thì tôi đã vô cùng sợ hãi.Sau đó, tôi đã báo cáo sự việc này với người quản lý võ đường, nên từ đó mỗi khi tôi xong việc và phải thu dọn thì tôi luôn đi cùng một người khác, một vài huấn luyện viên khác cũng gặp phải tình trạng tương tự tôi, còn những người còn lại thì sợ hãi sau khi nghe kinh nghiệm tôi đã kể, nên chỉ cần có bất cứ tiếng động gì ở trên lầu thì họ cũng không dám ngẩng đầu lên nữa.Cho đến một ngày, tôi và một huấn luyện viên khác đang chuẩn bị về nhà sau ca làm việc, anh ấy là người vô cùng dũng cảm và gan dạ. Chúng tôi bước xuống tầng bốn, cả hai cùng nói cười và lại nghe thấy rất nhiều giọng nói, nhưng có lẽ chúng tôi trò chuyện vui vẻ đến mức quên mất chuyện gì xảy ra lần trước. Sau khi nghe thấy tiếng động phía trên, hai người chúng tôi đồng thời nhìn lên, lần này cả hai chúng tôi đều nhìn thấy cảnh tượng đó, một người phụ nữ đang cúi đầu mỉm cười với chúng tôi, mái tóc rất dài và bộ dạng cô ấy trông vô cùng rũ rượi ướt át. Huấn luyện viên dũng cảm đó với tôi nhìn nhau, rồi anh ấy lao lên, nhìn thấy anh ấy đi lên thì tôi mới có dũng khí để đi lên theo anh ấy, nhưng khi lên đến tầng sáu thì chẳng có gì cả.Nói thật, tôi đã đi lên rồi, tôi sợ đến mức muốn lao chân mình thẳng xuống dưới để rời khỏi nơi đó thật nhanh. Vừa định rời đi, tôi nhìn thấy ở nơi người phụ nữ vừa đứng có dấu chân, đó là loại dấu chân ướt nước do không mang giày. Lúc anh huấn luyện viên kia bước qua bậc thang thì hàng loạt dấu chân xuất hiện dưới nền, nhưng nơi anh ấy đang đứng thì không có dấu chân nào khác cả. Sau đó, tôi và anh huấn luyện viên đó vội vã xuống lầu đi về nhà mình.Về sau, tôi tìm được một chỗ làm khác tốt hơn và chuyển đi. Nhưng dù đã lâu như vậy rồi mà tôi vẫn nhớ rất rõ về "nó".Tôi đã đăng một tấm ảnh lên nhưng nhiều bạn đọc bảo tôi nên tôi đã xóa đi rồi. Đây thật sự là kinh nghiệm của cá nhân tôi, giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy sợ. Nếu bạn không tin thì cứ coi như tôi kể chuyện đùa đi.