Chương 7 - Một Bữa Tiệc Một Đời Nhục

10

Từ sau khi tin tôi trúng số lan ra, ngày nào cũng có họ hàng bạn bè kéo tới mượn tiền.

Tối hôm đó, mẹ tôi vừa dọn cơm tối lên, chuẩn bị ăn.

Bác gái cả xách theo một giỏ trứng gà đến.

“Ôi chao, nhà các cháu vừa ăn tối xong à? May quá, bác ghé kịp, để bác ăn ké chút nhé.”

Tôi ngồi tính nhẩm.

Hình như bác cả là người họ hàng thứ sáu tự động mò đến nhà tôi.

Mục đích thì không cần đoán cũng biết.

Quả nhiên, sau khi ăn cơm xong, bác cả mở lời:

“Tịnh Tịnh thật là có tiền đồ, không biết bao giờ Hân Hân nhà bác mới giỏi giang được như cháu.”

“Nói ra thì Hân Hân cũng yêu đương với bạn trai hai năm rồi, cũng nên kết hôn. Bác muốn mua cho nó một căn nhà làm của hồi môn, cháu xem…”

Thấy tôi không nói gì, bác cả tự động đưa ra con số:

“Bác chỉ cần 500 nghìn tệ thôi, cũng không nhiều nhặn gì, bác đây cũng biết điều lắm mà.”

Bác cả còn nhấn mạnh, vì tôi thân với chị họ nên giúp đỡ là chuyện đương nhiên.

“Hôm đó nhìn hai chị em cháu liên thủ đối phó nhà chú Ba, bác thấy thật đã, chị em đúng là phải sát cánh chiến đấu!”

Tôi kiên nhẫn nghe hết, rồi từ chối thẳng thừng.

Bác cả nổi tiếng trọng nam khinh nữ, lần này biết tôi thân thiết với chị họ nên mượn danh nghĩa chị ấy để vòi tiền.

Tôi thừa biết, nếu tôi đưa tiền, bà ta sẽ không mua nhà cho chị họ, mà đem đi mua xe cho em trai họ tôi.

Tôi từ chối bác cả còn vì một lý do khác: một khi mở cửa cho họ hàng vay mượn, thì sẽ có vô số kẻ tìm đến đòi chia chác.

Dù sao, cái đám người muốn chiếm lợi kia quá đông.

Tuy nhiên, sau lưng, tôi vẫn âm thầm gửi cho chị họ một khoản tiền, tính bằng hình thức hoa hồng thưởng.

Xem như đền đáp việc chị ấy chủ động gọi điện cho tôi, kể lại chuyện ba mẹ tôi bị chú dì làm nhục trong đám cưới.

Tôi không phải là người vô ơn.

Đối với người thật lòng giúp nhà tôi, tôi sẽ trả lại gấp bội.

Còn đối với những kẻ giả tình giả nghĩa, cắt đứt quan hệ chính là sự lựa chọn tốt nhất.

11

Người cuối cùng tìm đến là dì tôi.

Sau một thời gian không gặp, dì tiều tụy đi trông thấy, hai mắt sưng húp, đâu còn vẻ kiêu căng ngày nào.

Dù đang là kẻ có việc cầu xin, nhưng thái độ của dì vẫn rất ngang ngược.

“Tạ Tịnh Tịnh, chú ruột mày giờ đang nằm liệt trong bệnh viện, nếu còn có lương tâm thì mang tiền đi lo viện phí cho chú.”

“Ông ấy là người nhà họ Tạ, gia đình mày có trách nhiệm và nghĩa vụ chữa trị cho ông ấy!”

“Tao bây giờ hết sạch tiền rồi, nếu tụi mày không đưa tiền, tao sẽ rút ống thở cho ổng chết! Tao muốn tụi mày đời đời kiếp kiếp ân hận!”

Hôm đó, chú bị em họ tông xe hất văng, tổn thương não nặng, đến giờ vẫn chưa tỉnh.

Em họ tôi cũng vì vụ tai nạn đó mà sảy thai, chồng cô ta lập tức đòi ly hôn, mặc cho cô ta khóc lóc níu kéo.

Sau cú sốc đó, em họ tôi suy sụp hoàn toàn, nằm bẹp ở nhà, chẳng khác gì người tàn phế.

Gánh nặng viện phí khổng lồ và chi phí sửa xe đè nặng lên vai dì.

Dì không cáng đáng nổi nên mò đến tìm tôi, định dùng “tình thân” để gây áp lực.

Chỉ tiếc, cái thứ tình thân đã thối rữa ấy, ai còn thèm để tâm?

Ba tôi lạnh lùng đáp:

“Chuyện bệnh tình của chú Ba, trong dòng họ đã tổ chức quyên góp. Nhà nào góp bao nhiêu, nhà tôi cũng góp y như vậy.”

“Trách nhiệm gì thuộc về mình thì không trốn tránh, còn những chuyện không liên quan, chúng tôi sẽ không dây vào.”

Dì tôi hét toáng lên:

“Không được! Tịnh Tịnh trúng số rồi, nhà tụi mày giàu lắm! Viện phí cho Đại Quốc phải do tụi mày chi hết!”

“Tao không phải thông báo, mà là ra lệnh: nộp tiền cho tao ngay!”

Tôi cười lạnh.

Chỉ vài ngày không gặp, da mặt của dì còn dày hơn cả tường thành.

“Dì à, dì nói không có tiền chữa bệnh, vậy nhà lầu xe hơi của dì sao còn chưa bán? Cái vòng vàng trên tay dì cũng ít nhất hai ba chục nghìn đấy.”

“Dì chưa bỏ ra xu nào, mà đòi vứt cả gánh nặng lên đầu nhà tôi? Đời nào có chuyện dễ ăn như vậy?”

Dì tôi nghiến răng, trợn mắt nhìn tôi, như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tôi bình thản nói tiếp:

“Tôi thật tò mò, lúc trước các người giành giật đất của nhà tôi, xếp ba mẹ tôi ngồi ăn chung với chó, các người có nghĩ tới ngày hôm nay không?”

“Người làm, trời nhìn. Những gì các người phải chịu hôm nay đều là báo ứng, không thể trách ai được.”

“Tôi tuyên bố rõ, chúng ta đã đoạn tuyệt rồi. Nếu dì còn đến quấy rầy, tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Dì tôi tức đến mức gào lên:

“Mày gọi đi! Tao chờ!”

Dì tôi rút từ trong túi ra một con dao nhỏ, đặt ngang cổ mình.

“Có giỏi thì báo công an đi! Mày mà dám báo, tao sẽ chết ngay tại nhà mày, làm ma tao cũng không tha cho nhà tụi mày!”

Miệng thì nói dữ dằn vậy, nhưng tay cầm dao của dì đang run lẩy bẩy.

Dì muốn dùng tự sát để uy hiếp chúng tôi.

Nhưng chiêu này chỉ có tác dụng với người còn quan tâm tới bà ta, còn với nhà tôi thì… hoàn toàn vô dụng.

“Dì cứ tự nhiên nhé, ông bà nội con cũng mất trong căn nhà này mà.”

“Chú Ba làm con rể ở rể mấy chục năm, bị dì quản chặt đến mức, ông bà nội trước lúc lâm chung còn không gặp được mặt con trai, trong lòng uất ức lắm.”

“Bây giờ dì muốn đi xuống dưới để xin lỗi ông bà, tụi con chẳng có lý do gì để cản, dì cứ an tâm mà đi đoàn tụ đi.”

Dì tôi làm sao chịu nổi sự kích thích này, nổi điên cầm dao lao về phía tôi định đâm.

Ba tôi đá một cú, dì ngã sóng soài xuống đất.

Dì cố vùng vẫy, nhưng bị tôi và mẹ tôi cùng nhau khống chế, đè xuống chờ cảnh sát đến xử lý.

“Đồ tiện nhân! Buông ra! Tao sống không được thì đừng hòng tụi mày sống yên! Tao chết cũng phải kéo tụi mày theo!”

“Đám họ hàng nghèo hèn như tụi mày đáng lẽ nên bị tao giẫm dưới chân suốt đời, đừng hòng ngóc đầu dậy!”

“Tụi mày dựa vào đâu mà khinh thường tao? Dựa vào đâu mà không cho tao tiền?”

“Tao nói cho tụi mày biết, tao sẽ vạch trần bộ mặt bẩn thỉu của tụi mày, để tụi mày bị thiên hạ khinh bỉ, cả đời không ngóc đầu lên nổi!”

(Lúc trước cô ta còn từng đăng lên vòng bạn bè rằng rất thích cái túi LV đó, mà giờ tôi đã đủ tiền mua rồi.)

Mà thôi, tất cả những điều này — đều là cái giá mà dì phải trả.

12

Nói ra thật nực cười, kế hoạch giải tỏa nhà cũ mà nhà chú dì tôi nhắm vào, thật ra… chính tôi là người truyền tin ra ngoài.

Hồi đó, có một thời gian tôi áp lực công việc rất lớn.

Có hôm vì sai sót trong công việc, tôi bị phạt 500 tệ, buồn bực quá, liền lên mạng xả stress bừa bãi.

Tôi đăng một bức ảnh bãi đất trống nhà mình kèm dòng chữ:

“Đợi tiền đền bù đất nhà tôi về tay, tôi sẽ cho lũ từng coi thường tôi phải trợn tròn mắt.”

Kết quả là, em họ đọc được bài đăng đó, nhận ra miếng đất, rồi thuê người đi dò la.

Họ thật sự nghe ngóng được tin đồn rằng vùng quê tôi sắp có dự án giải tỏa.

Vậy là chú dì bắt đầu nhăm nhe chiếm đất nhà tôi.

Mãi về sau mới rõ, quê tôi không phải giải tỏa đền bù nhà ở.

Mà là… nhà nước thu hồi đất để xây dựng đường cao tốc.

Và khu đất bị thu hồi cũng không phải ở làng tôi, mà là ở làng bên cạnh.

Thì ra, trong vô hình đã có ý trời.

Cái gì là của mình thì cuối cùng vẫn sẽ thuộc về mình.

Còn cái gì không thuộc về mình, có cưỡng cầu thế nào cũng chẳng được.

Ai nói… đó không phải là một dạng quả báo nhãn tiền?

Tôi chợt nhớ tới một câu từng đọc được:

“Bạn chỉ cần chăm chỉ làm điều thiện, chăm chỉ tích đức, còn lại — ông trời tự có an bài.”