Chương 6 - Một Bữa Tiệc Một Đời Nhục

Dì tôi mồm nhanh hơn não, bật thốt:

“Bởi vì họ chỉ xứng ngồi với chó! Ai bảo họ không chịu nhường đất cho tụi tao xây nhà!”

Mẹ tôi rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa:

“Miếng đất đó là của nhà tôi, sao lại phải cho không các người?”

“Thì sao? Nhà các người đã có nhà ở rồi, cũng đâu có tiền xây mới, để đất trống chẳng phải lãng phí à? Sao không đưa tụi tao xây nhà?”

Đúng là đặc sản mặt dày của nhà dì tôi, có thể ăn vạ trắng trợn như vậy!

Thế mà lúc tôi dùng y nguyên lý do đó để đòi nhà của em họ, dì lại nhảy dựng lên, phát điên.

Cô ta mắng tôi là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, nói với điều kiện nhà tôi bây giờ, dù cố gắng thêm mười năm nữa cũng đừng mơ mua nổi nhà ở thành phố!

Tôi bật cười ha hả:

“Ôi dì yêu quý của tôi, tôi đã mua xe Mercedes trả thẳng một cục rồi, dì đoán xem tôi có đủ tiền mua nhà không?”

9

“Dòng Mercedes này thật sự là mày mua thẳng một lần à?”

Tôi chỉ mỉm cười, không trả lời.

Chú tôi đi quanh chiếc xe một vòng, nhìn ngắm kỹ lưỡng.

“Xe này chắc cũng phải 300 nghìn tệ?”

Chị họ tôi lắc đầu:

“Không đâu Ba Ba Ba, xe này 600 nghìn tệ lận.”

Đôi mắt dì tôi sáng rực.

Phải công nhận rằng, nhà chú dì tôi giàu hơn nhà tôi, nhưng cũng chỉ thuộc dạng khá giả chứ chưa phải đại gia gì.

Nhất là từ khi chú có con riêng bên ngoài, tiền đem về ít hẳn, dì tôi tiêu xài cũng chẳng còn thoải mái như xưa.

Vì vậy mới rắp tâm tìm đủ mọi cách để chiếm lợi từ nhà tôi.

Từ lớn như nhà cửa, đến nhỏ như con gà mẹ tôi nuôi, dì cũng không tha.

Giờ nghe tôi trúng số, thái độ của dì thay đổi thấy rõ bằng mắt thường.

Nhưng miệng thì vẫn vô sỉ như cũ:

“Trúng số rồi thì tốt, như vầy đi Tịnh Tịnh, mày đưa cho tao 1 triệu tệ một lần, coi như bồi thường cho tổn thất vì không xây được nhà ở quê.”

Lời dì nói khiến cả họ hàng đều kinh ngạc.

Ai cũng biết dì trơ tráo, nhưng không ngờ lại vô sỉ đến mức này.

Chắc vì tôi trúng số nên một số người bắt đầu muốn nịnh nọt, lật mặt ủng hộ nhà tôi.

Nghĩ mà buồn cười, trước hôm nay, mấy người này còn cùng phe với dì.

Đúng là: có tiền thì có họ hàng, hết tiền thì chó cũng chẳng buồn ngó.

Tôi khinh thường:

“Xì! Dì mặt dày hơn cả tường thành, đừng nói 1 triệu, một xu tôi cũng không đưa cho dì.”

“Ngược lại, dì thua cược rồi, mai nhớ đi làm thủ tục chuyển giao tài sản nhé. Và đừng quên 100 cái lạy cho ba mẹ tôi!”

Tôi kéo hai chiếc ghế ra:

“Ba mẹ, hai người ngồi xuống đi, dì chuẩn bị lạy xin lỗi hai người rồi.”

Mặt dì tôi biến sắc còn nhanh hơn lật sách.

“Bày trò thì thôi, sao lại coi là thật? Chúng ta đều là người nhà, Tạ Tịnh Tịnh, mày làm chuyện chia rẽ tình thân, không sợ trời đánh à?”

Bác gái cả nhịn không nổi lên tiếng:

“Em dâu Ba, lúc nãy mày ép Tịnh Tịnh liếm giày thì đâu có nói đạo lý như vậy.”

Một người họ hàng khác tiếp lời:

“Đúng đó, toàn bắt nạt Tịnh Tịnh thôi!”

Dì tôi còn chưa kịp lên cơn thì em họ tôi đã nổ trước.

“Mẹ! Giờ không phải lúc đấu võ mồm nữa! Con rể của mẹ bị đình chỉ công tác rồi!”

“Chị! Em hỏi chị, có rút đơn tố cáo chồng em không?”

Tôi nhún vai:

“Em cũng nghe điện thoại hồi nãy rồi mà, anh rể nói rõ ràng chính chú dì đi khoe khoang khắp nơi mới gây họa, mắc gì đổ cho chị?”

“Chị, chị trúng số rồi mà? Mau cho em 500 nghìn tệ để giúp Gia Minh đút lót, không thể để mất việc được!”

Một bên đòi 1 triệu, bên kia đòi 500 nghìn.

Mẹ con nhà này coi tôi là ngân hàng chắc?

Dù tôi có là ngân hàng thật đi nữa, cũng không đời nào cấp tiền cho những kẻ từng làm nhục gia đình tôi!

“Thế thì cho em mượn xe, em lái đi cứu Gia Minh!”

Em họ giật lấy chìa khóa xe trong tay tôi, nhảy lên xe nổ máy phóng đi.

Thằng con riêng của chú tôi thấy xe chạy liền lao ra định leo lên.

Từ Lệ hét lớn:

“Con trai, tránh ra mau!”

Chỉ thấy chú tôi như một tia chớp lao tới…

Ầm một tiếng.

Chú tôi bị xe đâm văng ra xa.