Chương 8 - Món Quà Để Đời
Kết quả, năm mươi triệu đó, lại thuộc về người khác.
Một màn kịch do chính nó đạo diễn, nhưng kết thúc chỉ là một giấc mộng hão.
Nó ngẩng đầu, đôi mắt đầy căm phẫn và không cam lòng, nhưng rồi, tất cả cảm xúc ấy đều bị sự tuyệt vọng nuốt chửng.
Nó giống như con cá bị hút hết nước, há miệng nhưng không phát ra âm thanh.
Công chứng viên Vương bên cạnh khẽ thở dài, lắc đầu.
Ông ấy chắc chắn xác nhận lời tôi không sai, mọi văn kiện pháp lý đã tạo thành một vòng hoàn chỉnh, không có lỗ hổng nào.
Tôi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống kẻ đang ngồi bệt dưới đất.
“anh trở về là vì tiền.”
“Giờ, tiền không còn.”
“Anh, có thể đi rồi.”
Nó giận đến run người, chỉ tay về phía tôi, muốn nói gì đó, nhưng không thể phản bác.
Bởi vì mọi bằng chứng, đều chỉ ra sự tham lam trắng tay của nó.
Năm mươi triệu này, từ đầu đến cuối, chính là món “quà lớn” tôi chuẩn bị riêng cho nó.
Tên của món quà đó là: Hy vọng.
Nội dung của món quà đó là: Tan vỡ.
________________________________________
09
Trần Hạo như bị rút hết xương cốt, mềm oặt ngồi bệt dưới đất.
Trên gương mặt luôn tự tin và lãnh đạm của nó, lần đầu tiên xuất hiện sự sụp đổ hoàn toàn.
Nó không còn gào thét, không còn giận dữ, mà khóc òa như một đứa trẻ.
Tiếng khóc đó có sự không cam lòng, có sự hối hận, nhưng nhiều nhất, là tuyệt vọng khi giấc mộng tan thành mây khói.
Nó quỳ gối, nước mắt nước mũi giàn giụa, bò tới ôm lấy chân tôi.
“Ba! Con sai rồi! Con thật sự sai rồi!”
“Ba, xin ba tha thứ cho con một lần này!”
“Con biết những năm qua con bất hiếu! Con có lỗi với ba, có lỗi với mẹ!”
Nó bắt đầu nước mắt nước mũi kể lể chuyện xưa.
“Ba, ba còn nhớ không? Năm con bị sốt cao, là ba cõng con đi hơn mười dặm đường tuyết, tìm trạm xá.”
“Năm con vào đại học, là ba làm bốc vác ở công trường ba tháng trời, mới gom đủ học phí cho con.”
“Những điều ba dành cho con, con nhớ hết, chưa từng quên!”
Nó nói từng câu, từng chữ, đầy ăn năn, đầy máu lệ.
Người ngoài nghe thấy, e là thật sự sẽ xúc động.
Nhưng tôi chỉ lạnh lùng nhìn màn diễn lố của nó.
Trong lòng tôi chẳng thấy gì.
Bởi tôi biết, trong nước mắt nó, không có giọt nào là dành cho chúng tôi.
Mỗi giọt nước mắt, đều vì năm mươi triệu đã mất kia mà rơi.
Nó thậm chí còn lôi cả vợ tôi vào.
“Ba, con nhớ mẹ lắm! Bao năm ở Mỹ, không ngày nào là con không nhớ hai người!”
“Con sống bên đó cũng khổ cực lắm, sếp là người da trắng, suốt ngày chèn ép con. Con cố gắng như vậy, là để có ngày đón ba mẹ sang hưởng phúc!”
“Lần này con về, thật sự là vì nghe tin ba không khỏe nên vội vàng trở về! Con sợ, sợ không còn kịp để gặp ba mẹ nữa!”
Mấy lời dối trá ấy, nó nói như hát, không cần soạn thảo trước.
Tôi lạnh lùng nhìn nó, hỏi một câu:
“Vậy sao?”
“Vậy mười lăm năm qua anh có nhìn lấy một tấm ảnh của ba mẹ không?”
“anh có gọi lấy một cuộc điện thoại, gửi một tin nhắn không?”
Câu hỏi của tôi như xô cả chậu nước lạnh vào lửa cảm xúc vừa nhen nhóm.
Trần Hạo lập tức im bặt.
Nó cứng họng, tất cả dối trá và giả tạo đều không chịu nổi sự thật đơn giản ấy.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng ngủ mở ra.
Vợ tôi vịn vào khung cửa, đứng đó.
Thân thể bà vẫn còn yếu, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng rõ.
Rõ ràng bà đã nghe hết mọi chuyện.
Bà nhìn đứa con trai đang quỳ trên đất, vô cùng thảm hại, thân thể run lên.
Nhưng lần này, trong mắt bà không còn yếu mềm và đau lòng, chỉ còn sự thất vọng và tuyệt vọng sâu không thấy đáy.
Tôi vội đi tới, nhẹ nhàng đỡ lấy bà.
“Sao bà ra đây? Bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi nhiều.”
Bà không nhìn tôi, chỉ nhìn Trần Hạo, từng chữ một, giọng không lớn nhưng vang vọng khắp phòng khách.
“Trần Hạo, tấm lòng hiếu thảo của con, muộn mất mười lăm năm rồi.”
“Cũng đến ‘đúng lúc’ quá.”
Nói xong, bà quay người, dưới sự dìu đỡ của tôi, chậm rãi trở về phòng ngủ, khép lại cánh cửa.
Cánh cửa ấy, như chặn luôn tia hy vọng cuối cùng trong lòng bà đối với đứa con trai này.
Trần Hạo hoàn toàn cứng đờ.
Nó biết, lá bài tình cảm cuối cùng của mình, cũng vỡ tan.
Nó dần buông tay đang ôm lấy chân tôi, ngồi thất thần trên sàn.
Cả thế giới, trở nên tĩnh lặng.
10
Cuối cùng Trần Hạo vẫn rời đi.
Khi đi, nó không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn tôi thật sâu.
Trong ánh mắt ấy, trộn lẫn oán độc, không cam lòng và sợ hãi.
Nó như con chó cụp đuôi, hồn bay phách lạc rời khỏi ngôi nhà mà nó muốn cướp đoạt bằng mọi giá, nhưng cuối cùng lại chẳng được gì.
Tôi tưởng rằng, vở kịch này đến đây là kết thúc.
Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp sự cố chấp với tiền bạc, cũng như độ vô sỉ của nó.
Một tháng sau, tôi nhận được một cuộc gọi quốc tế.
Là một người chị họ xa gọi đến.
Bà ấy khóc lóc trong điện thoại, nói rằng việc làm ăn của Trần Hạo ở Mỹ vì đứt vốn nên hoàn toàn phá sản.