Chương 10 - Món Quà Để Đời
Tư cách nhà thầu, việc mua vật liệu xây dựng – từng mắt xích đều đầy những chuyện vụn vặt và dây dưa không dứt.
Nó tưởng rằng, mang danh “người phụ trách dự án năm mươi triệu” là có thể hô mưa gọi gió.
Nhưng rồi phát hiện, việc giám sát vô cùng nghiêm ngặt.
Mỗi khoản chi đều phải được tôi, luật sư và công ty tín thác cùng xét duyệt.
Nó muốn tìm cơ hội kiếm chác từ đó, hoàn toàn là mơ mộng hão huyền.
Không những chẳng kiếm được xu nào, để duy trì hoạt động bình thường, nó còn phải tự bỏ tiền túi.
Tiếp khách khi kiểm tra, tốn tiền.
Dỗ dành hàng xóm phàn nàn, phải tặng quà.
Nhiều khoản chi gấp gáp, không chờ nổi quỹ duyệt, nó đành tự móc tiền.
Số tiền cuối cùng mang từ Mỹ về, tiêu như nước chảy.
Áp lực từ việc làm ăn phá sản ở nước ngoài, cộng với cái hố không đáy mang tên viện dưỡng lão, khiến nó như bị nướng trên lửa.
Chỉ trong ba tháng, nó sụt mất hai mươi cân, tóc bạc đi không ít.
Lần nữa đến tìm tôi, mặt nó đầy mệt mỏi và tuyệt vọng.
Nó ngồi trên chiếc ghế sofa cũ trong nhà tôi, cái nơi mà trước kia nó khinh thường biết mấy.
Giờ, lại như binh lính bại trận, rã rời ngồi bệt.
“Ba, cái dự án này, khó quá.”
“Chỗ nào cũng cần tiền, mà quỹ thì giải ngân chậm, con sắp không trụ nổi rồi.”
Mắt đỏ hoe, nó vừa than vãn khó khăn, vừa bóng gió muốn tôi trực tiếp rút tiền từ quỹ cho nó.
Tôi lạnh lùng nhìn nó, như đang nhìn người xa lạ.
“Hồi ký hợp đồng, giấy trắng mực đen viết rất rõ.”
“Đây là dự án phi lợi nhuận, mọi khó khăn đều do người phụ trách giải quyết.”
“Giờ con muốn bỏ cuộc sao?”
Tôi chỉ vào tấm ảnh vợ treo trên tường.
“Cái viện dưỡng lão này là ba xây cho mẹ con, là tâm nguyện cả đời bà ấy.”
“Để con làm, là cho con cơ hội chuộc lỗi.”
“Nếu cả chút khó khăn này con còn vượt không nổi, thì con lấy tư cách gì để làm con của bà ấy?”
Nó nhìn ảnh vợ tôi – trong ảnh, bà cười dịu dàng hiền hậu.
Ánh mắt nó trở nên phức tạp, có hổ thẹn, có giằng xé, nhưng cuối cùng vẫn chọn tiếp tục kiên trì.
Vì nó biết, đây là cơ hội “cứu rỗi” cuối cùng.
Nếu ngay cả thứ này cũng bỏ, thì nó thật sự, trắng tay.
Điều nó không biết là, mọi gian nan nó gặp phải, tôi đã lường trước.
Thậm chí, một số mắt xích trọng yếu, tôi còn âm thầm nhờ luật sư tăng thêm độ khó.
Thứ tôi muốn, không phải là nó làm xong dự án.
Tôi muốn, trong quá trình đó, nó nếm trải đi nếm trải lại cái cảm giác bất lực, tuyệt vọng, bị ruồng bỏ mà năm xưa nó đã dành cho chúng tôi.
Nó ngày ngày chạy khắp công trình và các cơ quan nhà nước, chịu đủ lạnh nhạt và coi thường.
Nó bắt đầu hiểu, năm đó tôi và mẹ nó vì cho nó ăn học mà chạy vạy khắp nơi cầu xin, là tâm trạng ra sao.
Nó bắt đầu cảm nhận, khi cần người giúp mà bốn phía đều quay lưng, là nỗi tuyệt vọng thế nào.
Dự án viện dưỡng lão này, đã trở thành một vũng lầy khổng lồ.
Nó càng dấn sâu, lại càng không thoát ra được.
Thể xác lẫn tinh thần bị giày vò song song, khiến nó gần như sụp đổ.
Đây, mới chính là món “quà lớn” thật sự mà tôi chuẩn bị cho nó.
12
Dự án viện dưỡng lão, sau một năm rưỡi vất vả trắc trở, cuối cùng cũng hoàn thành.
Hôm làm lễ cắt băng khánh thành, thời tiết rất đẹp.
Có lãnh đạo thành phố đến dự, cư dân trong cộng đồng và một số phóng viên truyền thông, khung cảnh rất náo nhiệt.
Trần Hạo với tư cách là người phụ trách dự án, mặc một bộ vest mới tinh, đứng trên sân khấu.
Nó gầy đi rất nhiều, cũng già đi không ít, nhưng trong ánh mắt lại không giấu được sự kích động và chờ mong.
Có lẽ nó nghĩ rằng, khổ tận cam lai, hôm nay chính là ngày nó được tôi chấp nhận lại lần nữa.
Buổi lễ diễn ra rất suôn sẻ.
Ngay lúc MC chuẩn bị mời tôi lên phát biểu, thì sự việc bất ngờ xảy ra.
Vài người mặc đồng phục của phòng kỷ luật bước vào hội trường, đi thẳng lên sân khấu.
Trong tay họ cầm một tập tài liệu.
Người đi đầu với gương mặt nghiêm nghị, nhìn Trần Hạo nói: “Anh Trần Hạo, chúng tôi nhận được đơn tố cáo nặc danh, tố anh trong quá trình xây dựng viện dưỡng lão có hành vi biển thủ công quỹ, khai khống chi phí. Mời anh theo chúng tôi về hợp tác điều tra.”
Cả hội trường xôn xao.
Toàn bộ ống kính máy quay lập tức chĩa vào khuôn mặt trắng bệch của Trần Hạo.
“Không! Tôi không có! Đây là vu khống!”
Nó kích động hét lên, cố gắng biện hộ.
Nhưng nhân viên điều tra đã đưa ra một xấp chứng cứ dày cộp, có bản ghi chuyển khoản, có hóa đơn giả. Dù cuối cùng vì giám sát chặt chẽ mà nó chưa chiếm được đồng nào, nhưng những bằng chứng về ý đồ tham ô thì đã quá rõ ràng.
Nó ngay lập tức thân bại danh liệt.
Bị cách chức người phụ trách dự án ngay tại chỗ, đồng thời bị phê bình công khai.
Nó như một vũng bùn nhão, bị nhân viên áp giải xuống khỏi sân khấu.
Khi nó lướt qua tôi, ánh mắt nó đầy vẻ khó tin mà nhìn tôi.
Nó như muốn hỏi: Có phải là tôi làm không?
Tôi không nhìn nó.
Tôi chỉ nhận từ tay luật sư một bản tài liệu đã chuẩn bị từ lâu.
Tôi bước đến trước micro, đối diện toàn thể khách mời và ống kính truyền thông, giọng tôi vang lên rõ ràng và mạnh mẽ.
“Thưa quý vị khách quý, thưa các bạn.”
“Hôm nay, ngoài việc chúc mừng viện dưỡng lão khánh thành, tôi còn một chuyện riêng muốn công bố tại đây.”
Tôi dừng lại một chút, đưa mắt nhìn quanh khán đài.