Chương 2 - Món Quà Đắt Giá Từ Gia Đình
Đầu óc tôi như cỗ máy tinh vi, nghiền nát hết thảy cảm xúc: cái tát nhục nhã, nụ cười giả tạo của chị, ánh mắt khinh khỉnh của em trai —— rồi biến tất cả thành động lực để giải đề.
Nhân viên phục vụ đi ngang dọn khay bàn kế bên, liếc nhìn tôi: “Cô bé, chăm thế cơ à?”
Tôi không ngẩng đầu: “Ừ, thi đại học.”
Chị ta không nói thêm, chỉ lúc rời đi, đặt xuống bàn tôi một ly cacao nóng miễn phí.
Tôi ngẩn ra, ngẩng đầu định cảm ơn, thì chị đã đi xa.
Hơi nóng từ chiếc cốc bốc lên, tan biến nhanh chóng trong luồng gió lạnh điều hòa.
Tôi cúi xuống nhấp một ngụm, ngọt mà đắng nghét.
Ngoài cửa sổ, trời từ lâu đã đen kịt, ánh đèn neon hắt bóng loang lổ lên mặt kính.
Tôi nhìn điện thoại: 23:47.
Giờ này, chắc chẳng ai trong nhà tìm tôi.
Chị hẳn còn đang ngóng tin nhắn của “trai nhà giàu”, em trai thì vẫn cắm đầu chửi nhau trong game, còn ba mẹ… một người lướt phim, một người đánh mạt chược.
Tôi lại vùi mình vào biển đề.
Hai giờ sáng, tôi thu dọn sách vở, đẩy cửa bước ra, chìm vào đêm tối.
Gió mùa hạ ẩm dính, đèn đường kéo bóng tôi dài lê thê.
Về đến nhà, quả nhiên tối đen như mực.
Tôi rón rén lần vào phòng khách, men theo ánh trăng tìm đến chiếc giường gấp kê sát tường.
Ga trải đã bạc màu, dưới gối nhét toàn bộ tài liệu ôn tập của tôi.
“Pạch.”
Đèn bỗng sáng, chói đến nheo mắt.
“Mày chết đâu giờ mới vác mặt về?” Mẹ đứng ở công tắc, áo ngủ nhăn nhúm. “Biết mấy giờ rồi không?”
“Làm bài.” Tôi khẽ đáp, khéo léo giấu chồng sách ra sau lưng.
Bà cười nhạt: “Giả bộ chăm ngoan làm gì? Tiền điện là không mất chắc? Nếu để tao phát hiện mày dám thức đêm học, tao đánh chết, tiền điện cũng không đời nào để ba mày trả.”
Nói xong bà tắt phụt đèn, bước chân xa dần về phía phòng ngủ chính.
Tôi đứng trong bóng tối một lúc, chờ mắt quen dần, rồi mò lại giường.
Nằm xuống, lò xo cọt kẹt kêu yếu ớt.
Tôi nghiêng người, thò tay dưới gầm giường lôi ra chiếc đèn pin nhỏ đã chuẩn bị sẵn, trùm kín chăn, nương theo ánh sáng yếu ớt mà tiếp tục làm đề.
Trong quầng sáng chập chờn, công thức toán học hiện lên, như từng con đường trốn chạy.
Tôi biết, chỉ cần đi hết những con đường này, tôi sẽ thoát ra được —— khỏi cái nhà mà đến một ngọn đèn cũng chẳng nỡ bật vì tôi.
3
Nhà tôi áp dụng “AA nuôi con” ngay từ ngày tôi chào đời.
Tháng 7 năm 1990, tôi sinh ra tại bệnh viện phụ sản thành phố.
Sau này nghe dì kể lại, khi y tá bế tôi ra báo tin vui, ba vừa nghe là con gái liền xoay người bỏ ra ngoài, ngồi ở cổng bệnh viện hút hết nửa bao thuốc.
Mẹ nằm trên giường khóc, không phải vì đau đẻ, mà vì nghe mấy cô y tá thì thầm: “Nhà này lạ thật, ba đến chăm con mà còn chẳng thèm bế lấy một cái.”
Chị gái hơn tôi năm tuổi.
Năm đó khi chị chào đời, ba cũng vậy, vừa nghe là con gái liền không thèm bước vào phòng sinh.
Mẹ thương chị, dồn hết tình thương cho chị.
Năm chị ba tuổi bị sốt cao, mẹ bế chị ở bệnh viện nhi suốt ba ngày ba đêm, ba không thèm gọi một cú điện thoại.
Sau này mẹ thường nói: “Chị con thật đáng thương, từ nhỏ đã chẳng có tình thương của ba.”
Đến lượt tôi sinh ra, ngay cả sự thương hại ấy cũng không có.
Mẹ trầm cảm sau sinh, ánh mắt nhìn tôi như nhìn một canh bạc thất bại.
Trong tháng ở cữ, bà từ chối cho tôi bú, là bà nội dùng sữa bột nuôi tôi lớn.
Năm tôi ba tuổi, em trai ra đời.
Tôi còn nhớ hôm đó, ba phá lệ mua pháo, đốt vang dội ngay ngoài phòng sinh.
Ông xông vào bế em trai vừa hôn vừa cười, chẳng khác nào một cậu trai trẻ lần đầu được làm cha.
Mẹ nằm trên giường bệnh, gương mặt cuối cùng cũng nở nụ cười.
Từ ngày hôm đó, cục diện trong nhà định sẵn.
Mẹ thương chị, ba cưng em, còn tôi, trở thành kẻ thừa thãi.
Đầy tháng của em trai, ba mở tiệc hai mươi bàn ở khách sạn.
Ông bế em đi từng bàn nâng ly, mặt mày rạng rỡ: “Nhà họ Lâm chúng ta cuối cùng cũng có người nối dõi rồi!”
Mẹ mặc chiếc sườn xám mới mua, theo sau nhận phong bì.
Chị gái mặc váy công chúa, như một người lớn nhỏ, chạy đi chào khách.
Chỉ có tôi, bị bỏ lại nhà bà nội.
Tối hôm đó, tôi nghe thấy ba mẹ cãi nhau trong phòng ngủ.
“Nuôi hai đứa con gái tốn bao nhiêu tiền? Giờ khó khăn lắm mới có thằng con trai, làm tiệc đầy tháng thì sao?” – giọng ba vọng ra qua cánh cửa.