Chương 8 - Món Nợ Ân Tình

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Sự thấu hiểu và sức mạnh từ gia đình, chính là vòng khóa cuối cùng, tháo gỡ tất cả gông xiềng ràng buộc tôi suốt bao năm.

Tôi khẽ gật đầu, kéo vali, dưới sự tiễn đưa của cha mẹ và Tần Phóng, xoay người rời đi, không nhìn anh ta thêm một lần nào nữa.

Nhưng đến ngã rẽ, tôi vẫn quay đầu lại một cái.

Người đàn ông từng ngông cuồng một thời, giờ đây đang quỳ lẻ loi tại chỗ, như một linh hồn lang thang bị bỏ rơi.

Anh ta đã hoàn toàn mất đi mọi hy vọng.

Tôi không dừng bước, không ngoái lại, bước thẳng lên chuyến tàu đi Bắc Kinh.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ lùi dần về phía sau, tất cả quá khứ cũng bị bỏ lại thật xa phía sau tôi.

Cái gông xiềng mang tên “huân chương”, từ hôm nay trở đi, không còn liên quan gì đến tôi nữa.

8

Một năm sau, tại Bắc Kinh.

Bài phóng sự chuyên sâu của Tần Phóng về anh hùng nơi biên giới đã giành được giải thưởng cao nhất trong ngành báo chí cả nước.

Bài viết không chỉ ghi lại chiến tích anh hùng, mà còn khai thác hoàn cảnh gian nan của gia đình họ sau khi mất đi người thân.

Phóng sự gây được tiếng vang lớn trong xã hội.

Quỹ “Hỗ trợ gia đình anh hùng” do tôi và anh cùng sáng lập cũng nhận được nhiều sự ủng hộ rộng rãi.

Tại lễ trao giải long trọng, tôi được mời lên phát biểu với tư cách đồng sáng lập quỹ.

Dưới ánh đèn sân khấu, tôi mặc một bộ vest màu kem thanh lịch, tóc dài buông xõa, khí chất điềm tĩnh và tự tin.

Tôi không còn là cô gái yếu đuối cần được che chở ngày nào.

Tôi đứng trước hàng trăm khán giả, nói chuyện lưu loát, chia sẻ về tôn chỉ và sứ mệnh của quỹ.

Bên dưới là những tràng pháo tay vang dội.

Sau buổi lễ, tại tiệc chúc mừng, giữa dòng người đông đúc, tôi vô tình nhìn thấy một bóng dáng lạc lõng, hoàn toàn không ăn nhập.

Là Lục Thừa Tiêu.

Anh ta béo lên đôi chút, mặc một chiếc áo khoác cũ kỹ, trà trộn trong đội hậu cần, đang phụ giúp dọn khay thức ăn.

Anh ta vẫn đi cà nhắc, ánh mắt mệt mỏi, toàn thân toát ra hơi thở của sự tàn tạ.

Nếu không tình cờ nhìn đúng hướng đó, có lẽ tôi đã không bao giờ để ý đến sự tồn tại của anh ta.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau thoáng chốc giữa không trung.

Anh ta nhìn thấy tôi, nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng rạng rỡ trên môi tôi, nhìn thấy Tần Phóng — người đứng bên cạnh tôi, cũng tỏa sáng không kém.

Anh ta sững người, khay đồ trên tay suýt nữa rơi xuống.

Ngay sau đó, anh ta lại bất ngờ hướng về phía tôi, từ xa, vụng về nhưng đầy thành ý — cúi sâu một cái.

Cái cúi đầu này, không còn sự diễn kịch, cũng không còn lời cầu xin.

Có lẽ, đây chính là lời sám hối chân thành — dù đã quá muộn.

Anh ta không bước lại gần.

Cúi chào xong, anh ta lập tức xoay người, kéo theo đôi chân tật nguyền, gần như hoảng loạn biến mất vào một góc tối của đại sảnh.

Tôi thu lại ánh nhìn, quay sang mỉm cười với Tần Phóng bên cạnh.

Với anh ta, tôi đã sớm buông bỏ.

Chiếc huân chương mà anh trai để lại, từng là gông xiềng giam hãm tôi.

Nhưng giờ đây, nó đã hóa thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, vĩnh viễn soi đường cho tôi tiến về phía trước.

Tôi đã tìm thấy thứ còn quan trọng hơn cả thù hận.

9

Tôi và Tần Phóng đã định ngày cưới.

Lễ cưới giản dị mà ấm cúng, chỉ mời người thân và bạn bè thân thiết.

Trước ngày cưới, tôi và Tần Phóng cùng đưa ra một quyết định.

Chúng tôi trở lại dãy núi tuyết nơi anh trai tôi hy sinh — muốn gặp lại anh thêm một lần, trước khi bước vào chương mới của đời mình.

Cột mốc biên giới vẫn sừng sững trong gió tuyết, hai chữ “Trung Quốc” đỏ thẫm, như ngọn lửa bất diệt giữa băng giá.

Trước bia tưởng niệm của anh trai, tôi đặt một bó cúc trắng.

Không xa bia tưởng niệm, chúng tôi tình cờ phát hiện một hòn đá bị tuyết phủ lấp phân nửa.

Trên đá, bằng vật sắc nhọn, ai đó đã khắc một dòng chữ xiêu vẹo:

“Anh, em đã sai rồi.”

Không có ký tên, nhưng tôi và Tần Phóng đều biết rõ — là ai viết.

Bên cạnh dòng chữ ấy, có một vỏ đạn rỉ sét được đặt lặng lẽ.

Có lẽ, đó là tất cả những gì anh ta có thể để lại — lời kết cuối cùng.

Gió núi thổi qua cuộn theo tuyết trắng, như đang thì thầm điều gì đó.

Tôi vô thức siết chặt tay Tần Phóng, anh nắm lại, lòng bàn tay ấm áp và vững vàng.

Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía xa.

Những dãy núi tuyết trắng dưới ánh mặt trời, phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ, không hề lạnh lẽo chút nào.

Mặt trời của anh ta, đã vĩnh viễn lặn xuống trong bi kịch do chính anh ta tạo nên.

Còn mặt trời của tôi — đã một lần nữa mọc lên.

Lần này, ánh sáng rực rỡ ấy — chỉ thuộc về riêng tôi.

HOÀN

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)