Chương 7 - Món Nợ Ân Tình

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tần Phóng dừng lại một chút, nhìn về dãy núi tuyết xa xa.

“Chấn thương chân của anh ta năm xưa chưa hồi phục hoàn toàn, vậy mà cố tình xuất viện để đi diễn mấy màn ‘tình thâm nghĩa nặng’. Sau đó cũng không chịu trị liệu nghiêm túc, để lại di chứng nghiêm trọng. Bác sĩ nói, nếu không điều trị tốt, có khi phải chống nạng suốt đời.”

Lúc ấy tôi đang chia kẹo cho lũ trẻ, nghe xong chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Trong lòng không còn chút gợn sóng nào.

“À đúng rồi,” anh như chợt nhớ ra, giọng khinh thường, Lâm Tiểu Văn — ngay ngày thứ hai sau khi Lục Thừa Tiêu bị điều tra, đã cắt đứt hoàn toàn liên lạc với anh ta, phủi sạch không chút vướng bận. Nghe nói dạo này cô ta đang thân thiết với con trai viện trưởng bệnh viện quân khu.”

Tôi cười cười, không ngạc nhiên chút nào.

Thế giới của anh ta, đã hoàn toàn sụp đổ.

Còn tôi — đã bước vào một cuộc đời mới.

Mọi thứ thuộc về anh ta, giờ đây chỉ là cát bụi vô nghĩa lướt qua tai tôi.

Một tháng sau, một người tôi không ngờ tới lại xuất hiện ở trại tình nguyện vùng biên.

Là Lục Thừa Tiêu.

Anh ta chống nạng, vượt ngàn dặm tới đây.

Chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi, anh ta như già đi mười tuổi, thân hình tiều tụy, gương mặt phong sương.

Anh ta không còn là “anh hùng”, mà giống một kẻ lang thang thất bại.

Anh ta đứng trước cửa lớp học của tôi như một tội nhân, cúi đầu, không dám bước vào.

Lũ trẻ tò mò nhìn anh ta.

Tôi bước ra, nhìn anh.

Anh tránh ánh mắt tôi, từ chiếc ba lô rách rưới lấy ra một bức ảnh nhăn nhúm, cẩn thận đưa cho tôi.

Trong ảnh là một đứa trẻ được anh ta cứu khỏi dòng bùn lũ, đứa bé ngồi trong lòng anh ta, cười rạng rỡ.

Giọng anh ta khàn đặc, mang theo chút hy vọng yếu ớt và tự ti.

“Tiểu Tuệ anh… anh đến vùng núi Tây Nam làm tình nguyện cứu hộ.”

“Anh đã cứu người, thay anh em… Lần này, anh không phạm sai lầm.”

Anh ta vẫn đang cố gắng tìm kiếm sự chuộc lỗi, tìm kiếm sự tha thứ của tôi.

Anh ta tưởng rằng, chỉ cần anh ta cũng “cứu người”, thì tất cả giữa chúng tôi sẽ được xóa sạch.

Tôi không nhận bức ảnh, chỉ lặng lẽ nhìn anh ta.

Giọng tôi bình thản.

“Lục Thừa Tiêu, anh trai tôi cứu người — là vì đất nước và nhân dân sau lưng anh ấy.”

“Còn anh cứu người — là vì chính mình.”

“Chúng ta không giống nhau.”

Sự từ chối bình thản ấy, còn sắc bén hơn bất kỳ lời mắng mỏ nào.

Tôi thấy ánh sáng trong mắt anh ta vụt tắt ngay tức khắc.

Chút hy vọng đáng thương ấy, bị chính tay tôi bóp nát.

Anh ta nhìn tôi, môi run rẩy, cuối cùng xoay người rời đi, lê từng bước tập tễnh, biến mất nơi con đường núi.

Bóng lưng anh ta, vừa chật vật, vừa đáng thương.

7

Một trường đại học ở Bắc Kinh — khoa Báo chí — đã gửi giấy báo trúng tuyển cho tôi.

Là Tần Phóng đã giúp tôi liên hệ. Anh nói, tôi rất phù hợp để trở thành một người làm công việc ghi chép sự thật.

Tôi quyết định đi học, bắt đầu một cuộc đời thật sự thuộc về “Giang Tuệ”.

Ngày xuất phát, thời tiết rất đẹp.

Tần Phóng và cha mẹ tôi đều đến tiễn.

Từ sau khi anh trai qua đời, cha mẹ tôi bạc đầu chỉ trong một đêm. Nhưng hôm nay, trên gương mặt họ là nụ cười hiếm hoi sau bao năm.

Vừa bước xuống dưới lầu, một bóng người từ trong góc tối lao ra chặn đường chúng tôi.

Là Lục Thừa Tiêu.

Anh ta còn thê thảm hơn lần trước — râu ria xồm xoàm, ánh mắt tuyệt vọng và hoảng loạn.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, lại liếc sang cha mẹ tôi và Tần Phóng đứng bên cạnh.

Đột nhiên, ngay trước mặt tất cả mọi người, “bịch” một tiếng, anh ta nặng nề quỳ rạp xuống đất.

Tiếng đầu gối đập vào nền xi măng vang lên khô khốc.

Anh ta vừa khóc vừa nói năng lộn xộn, nước mắt nước mũi giàn giụa, hướng về cha mẹ tôi cầu xin tha thứ.

“Chú ơi, dì ơi, cháu xin lỗi hai người, xin lỗi Giang Vĩ! Cháu sai rồi, cháu đáng bị trừng phạt… cháu cầu xin hai người… hãy tha thứ cho cháu…”

Anh ta không dám nhìn tôi, chỉ biết van xin cha mẹ tôi.

Tôi còn chưa kịp mở miệng thì cha tôi đã bước lên trước.

Ông không đỡ anh ta dậy, chỉ bình thản nhìn xuống, ánh mắt lạnh nhạt.

“Lục Thừa Tiêu,” giọng cha tôi trầm ổn mà đanh thép, “con gái tôi nói đúng. Vinh quang của con trai tôi — là của Tổ quốc, không phải của riêng cậu, càng không phải xiềng xích để cậu mang theo cả đời.”

“Cậu không có lỗi với chúng tôi, cậu có lỗi với chính lương tâm của mình, và với bộ quân phục mà cậu từng mặc trên người.”

“Đi đi. Từ nay về sau, nhà chúng tôi không còn nợ gì cậu, cậu cũng không còn nợ chúng tôi điều gì nữa.”

Mẹ tôi tiến lên, siết chặt tay tôi, ánh mắt kiên định.

“Tuệ Tuệ đi thôi, kẻo trễ tàu.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)