Chương 2 - Món Lẩu Định Mệnh
“Từ giờ đừng liều như vậy nữa.”
Tôi xoa mái tóc rối tung của cậu, nhẹ giọng dặn. “Mất đồ thì thôi, miễn em an toàn là được.”
Mặc Ninh Uyên chớp mắt, rồi bất ngờ nói:
“Chị ơi, trên người chị có dính hành lá.”
“Ở đâu?”
“Trên tóc ạ.”
Cậu vươn tay gỡ xuống giúp tôi, động tác cẩn thận như đang tháo bom.
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhận ra — cái tên phản diện sau này khiến thương giới run sợ, hiện tại chỉ là một đứa trẻ khao khát chút dịu dàng.
—
Cuối tuần, tôi dắt Mặc Ninh Uyên ra chợ đầu mối nhập hàng.
Cậu giống y chang một ông cụ non, đi mặc cả với mấy chủ sạp:
“Bớt cho chút đi ạ, tụi con sẽ lấy hàng dài hạn!”
Bà chủ sạp bật cười:
“Con trai mấy tuổi rồi mà biết buôn bán giỏi vậy?”
“Con mười bốn rồi ạ!”
Mặc Ninh Uyên ưỡn ngực đầy khí thế (dù thực tế mới mười ba rưỡi), “Sau này chị con sẽ mở chuỗi quán lẩu ốc!”
Tôi đứng kế bên cắn răng nín cười suýt nội thương.
Trên đường về, cậu bất chợt níu áo tôi:
“Chị ơi, cô kia cứ trừng em hoài…”
Tôi nhìn theo ánh mắt cậu — là bà Lý ở nhà kế bên.
Bà ấy sấn tới, mặt hầm hầm:
“Tiểu Tô này, con coi lại cho kỹ vào! Hôm qua thấy thằng nhỏ này lén lút dưới lầu, nay lại mua cả đống đồ, không chừng…”
“Cháu tôi đấy!”
Tôi kéo Mặc Ninh Uyên ra phía sau, giọng đanh lại. “Đang phụ tôi làm mà.”
Bà Lý nhíu mày đầy nghi ngờ:
“Bây giờ tụi ăn trộm nó giả tội nghiệp khéo lắm! Hôm kia tôi phơi thịt khô ngoài lan can—”
“Không phải cháu lấy!”
Mặc Ninh Uyên bỗng hét lên, mắt đỏ hoe như thỏ con:
“Hôm qua… hôm qua cháu chỉ nhặt tiền lẻ chị đánh rơi!”
Cậu móc ra một đồng năm hào, còn dính tí ớt đỏ.
Tôi sực nhớ — hôm qua đúng là tôi làm rớt ví tiền, chắc đồng này rơi lúc dọn hàng.
Bà Lý sượng mặt bỏ đi.
Còn Mặc Ninh Uyên vẫn run run, vai hơi co lại.
Tôi ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cậu:
“Sao không nói sớm?”
“Nói rồi chị cũng không tin…”
Giọng cậu nhỏ dần, “Ai cũng nghĩ em là…”
“Là cái gì?”
Tôi nâng mặt cậu lên:
“Nghe chị nói này — chị tin em. Thịt khô mất thì mặc nó, nhưng nếu em bị oan, chị là người đầu tiên không chịu được!”
Mặc Ninh Uyên tròn xoe mắt nhìn tôi, rồi bỗng nhào vào lòng tôi ôm chặt.
Tôi cảm thấy trước ngực mình có một mảng ướt — thằng bé khóc rồi.
—
Tối hôm đó dọn hàng xong, tôi phát hiện balo của Mặc Ninh Uyên bị rách một lỗ.
Trên bàn may có thêm một mẩu giấy nhỏ:
【Chị đừng thức đêm vá hộ em. Em tự khâu được mà. – Uyên】
Chữ viết ngay hàng thẳng lối như in.
Tôi vừa đọc vừa bật cười, cười đến ướt cả mắt —
Nguyên tác từng viết cậu mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, thì ra từ nhỏ đã có dấu hiệu rồi.
—
Sáng hôm sau, Mặc Ninh Uyên tới ăn sáng, tôi đưa cho cậu cái balo mới tinh:
“Phúc lợi nhân viên đó!”
Cậu sờ vào hình chú chó in trên túi, mặt cảm động như được tặng hàng hiệu:
“Đắt lắm đúng không ạ…”
“Không đắt, chị mua ở chợ đầu mối, còn mặc cả nữa cơ.”
Tôi bắt chước giọng điệu hôm qua của cậu:
“‘Bớt chút đi mà, tụi con lấy hàng lâu dài mà!’”
Mặc Ninh Uyên bật cười, hai chiếc răng nanh nhỏ lộ ra trắng bóc.
Ánh nắng rọi xuống, chiếc đồng phục đã được vá lại gọn gàng — bằng sợi chỉ màu hồng… xấu nhất trong hộp kim chỉ của tôi.
Giây phút ấy, tôi bỗng nghĩ — kệ mẹ cái nguyên tác.
Quán lẩu ốc của tôi… nuôi được thằng bé này!
3
Ngày đầu tiên nghỉ đông, trời mưa như trút nước.
Tôi vừa dọn dẹp xong xe hàng ở cổng bệnh viện, đang đẩy xe về thì đã hơn chín giờ tối. Giữa màn mưa trắng xóa, tôi thoáng thấy một bóng người nhỏ thó co ro trước cổng trường, không áo mưa, bộ đồng phục dính sát vào người ướt sũng.
“Mặc Ninh Uyên?!”
Tôi suýt nữa đẩy đổ cả xe hàng. “Em làm gì ở đây vậy?!”
Cậu ngẩng đầu lên, tóc mái nhỏ nước tong tong, kính ướt mèm mù tịt:
“Em… em…”
Tôi không nói thêm lời nào, cởi áo mưa choàng lên người cậu:
“Về nhà rồi nói!”
Dọc đường, cậu run lập cập như mèo ướt, nhưng vẫn khăng khăng đòi giúp tôi đẩy xe.
Về đến phòng trọ, tôi ném cho cậu khăn lông khô và bộ đồ ngủ của mình:
“Vào phòng tắm lau khô người đi, tạm mặc đỡ bộ này.”
Khi bước ra, bộ đồ ngủ rộng thùng thình mặc trên người cậu giống như váy dài. Ống quần phải xắn ba vòng vẫn còn chạm đất. Tôi nín cười, sấy tóc cho cậu. Cậu ngoan ngoãn cúi đầu, phần xương sau gáy gồ lên khiến tôi thấy nhói lòng.
“Nói đi, rốt cuộc là sao?”
Tôi đưa cho cậu ly sữa nóng.
Mặc Ninh Uyên ôm ly bằng hai tay, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Nhà em… hết đồ ăn rồi.”
“Hết là hết thế nào?!”
Tôi bỗng hét lên, âm lượng vọt tận nóc nhà.
Cậu co người lại:
“Mẹ em với chú đi du lịch rồi… tiền để lại tiêu hết rồi…”
Tôi suýt xé luôn cái khăn đang cầm trên tay. Cha mẹ kiểu gì thế? Bỏ mặc con học cấp hai ở nhà một mình, không để đủ tiền ăn?!
“Mấy ngày chưa ăn gì rồi?”
Tôi xoay người bật bếp.
“…Ba ngày.”
Thấy tôi trừng mắt, cậu vội chữa:
“Thật ra chỉ… bỏ hai bữa… em, em có mua bánh bao…”
Cơm nguội trong tủ lạnh nhanh chóng biến thành một bát cơm rang trứng thơm nức. Mặc Ninh Uyên ăn như bị bỏ đói cả tuần, cơm dính đầy lên má cũng chẳng hay.
“Ăn chậm thôi, đâu có ai giành với em đâu…”
Tôi thấy sống mũi cay xè. “Sau này đói là phải tới tìm chị ngay, nghe chưa?”
Cậu gật đầu, đột nhiên buông đũa:
“Chị ơi, em… em có thể làm việc giúp chị! Không cần trả tiền, chỉ… chỉ cần một tô lẩu ốc thôi!”
Nói xong mặt đã đỏ bừng như cục gấc, cúi gằm như thể đang đưa ra một yêu cầu quá đáng.
Lúc ấy tôi mới nhận ra trên cổ tay cậu có vài vết xước mới toanh.
“Tay sao thế kia?”
“Bị xước lúc khiêng đồ ạ.”
Cậu cuống quýt giấu tay xuống gầm bàn. “Em khỏe lắm, có thể đẩy xe, bưng hàng, tính tiền…”
Tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Thằng bé này đâu có xin ăn — nó đang dùng lao động để đổi lấy bữa cơm!
“Được thôi!”
Tôi giả bộ thoải mái, “Đúng lúc kỳ nghỉ đông khách đông, chị thiếu người.”
“Nhưng mà—”
Tôi giơ một ngón tay, “Thứ nhất, vẫn phải trả lương. Thứ hai, từ giờ gọi là ‘dì’, không được gọi ‘chị’, không thiên hạ lại tưởng chị thuê lao động trẻ em thì chết.”
Mắt Mặc Ninh Uyên trợn tròn:
“Thật… thật hả?!”
“Nói dối làm chó con!”
Tôi vò đầu cậu một cái, “Đi ngủ đi, mai bắt đầu làm chính thức.”
Tôi nhường giường cho cậu, còn mình nằm dưới đất.
Nửa đêm tỉnh giấc, tôi thấy cậu đang co ro nằm sát mép giường, chiếm một khoảng bé tí xíu, cứ như sợ làm bẩn chăn gối của tôi vậy.
—
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng động trong bếp đánh thức.
Chạy vào thì thấy Mặc Ninh Uyên đang đứng trên ghế nhựa chiên trứng, chiếc tạp dề của tôi khoác lên người cậu như… áo choàng siêu nhân.
“Em biết nấu ăn mà!”
Cậu hí hửng mang ra đĩa trứng cháy đen sì, “Hồi trước hay tự làm.”
Tôi nếm một miếng — mặn đến mức có thể đem muối dưa.
Nhưng dưới ánh mắt mong chờ của cậu, tôi vẫn ăn hết, mặt không đổi sắc:
“Không tệ, lần sau vặn nhỏ lửa hơn tí nhé.”
Cậu cười tít mắt, hai bên mắt cong như vầng trăng non.
Thế là, tôi có thêm một “lao động thời vụ”.
Mặc Ninh Uyên làm việc nghiêm túc đến phát hoảng. Ngày nào cũng dậy sớm hơn tôi, sắp xếp hộp gia vị ngay ngắn như duyệt binh.
Khi có khách, cậu thu tiền, trả lại không sai một xu. Lúc rảnh lại phụ tôi sơ chế nguyên liệu.
“Dì ơi, tàu hủ ky sắp hết hạn.”
“Dì ơi, hết ớt bột rồi.”
“Dì ơi, trường tiểu học Đông Môn tan học sớm, mình đi sớm hơn chút.”
Ba ngày sau, tôi ngớ người phát hiện hiệu suất bán hàng tăng 50%.
Kỳ diệu hơn nữa — Mặc Ninh Uyên còn thiết kế lại sổ ghi chép lời lỗ cho tôi, dùng bút màu đánh dấu từng mục chi tiết như báo cáo tài chính.
“Em học mấy cái này ở đâu thế?”
Tôi nhìn sổ sách mà há hốc mồm.
“Thư viện ạ.”
Cậu hơi ngại ngùng đẩy kính. “Em đọc cuốn ‘Hướng dẫn kinh doanh nhỏ’, hay cực kỳ luôn.”
Tôi cúi đầu lạy nguyên tác trong lòng — phản diện gì chứ, đây là thiên tài kinh tế!
—
Một tuần sau, sáng sớm, tôi bắt gặp cảnh Mặc Ninh Uyên đang lén lút nhét bánh bao vào cặp.
“Làm gì thế kia?”
Tôi bất ngờ lên tiếng.
Cậu giật mình, đánh rơi bánh xuống đất:
“Em… em định mang đi học…”
“Không phải nghỉ học rồi sao?”
Mặt cậu đỏ ửng:
“…Mang theo ăn trưa.”
Lúc ấy tôi mới hiểu — thằng bé sợ tiêu tốn của tôi, nên muốn mang cơm theo.
Tôi vừa thấy thương vừa thấy mềm lòng, lấy thêm hai quả trứng hầm và mười tệ bỏ vào cặp cậu, nói rành rọt:
“Từ giờ không được giấu giếm, muốn gì thì lấy công khai, rõ chưa?”
Cậu cúi đầu khẽ “ừ”, rồi lí nhí nói:
“Dì ơi… dì giống mẹ em lắm.”
Tôi đang uống nước suýt sặc:
“Dì mới hai tư!”
“Ý em là… cảm giác thôi ạ.”
Giọng cậu mỗi lúc một nhỏ, “Mẹ em chưa bao giờ chuẩn bị bữa trưa cho em cả…”
Không khí chợt chùng xuống. Tôi đặt ly nước xuống, cố tỏ ra nhẹ nhàng:
“Vậy sau này để dì lo. Muốn ăn gì viết vào menu nhé!”
Mắt Mặc Ninh Uyên sáng rực.
Từ lúc đó, giữa chúng tôi như có một sự gắn bó đặc biệt — như gia đình thật sự.
Cậu vừa bóc tỏi vừa khe khẽ ngân nga mấy bài hát lạc nhịp, tôi nấu nướng còn cậu thì đưa gia vị chuẩn như bác sĩ phụ mổ. Tối đến, hai đứa cùng đếm tiền lẻ, bàn chuyện sáng mai bán ở đâu, y như lên kế hoạch tác chiến.
—
Cho đến một hôm, sau khi dọn hàng về, tôi thấy… chủ nhà đang đứng trước cửa.