Chương 14 - MỐI NỢ

7

Cách hai năm, ta cuối cùng cũng trở về Hoa Kinh.

Kiếp trước cũng là lúc này, Tuyên Dương Hầu cấu kết với sơn phỉ, hại chết cha mẹ ta.

Mà ta mãi đến trước khi chết mới biết được, cái gọi là “sơn phỉ”, chẳng qua là một đội tư binh do Đào Tùng Xương nuôi dưỡng cho Tam hoàng tử.

Để che mắt người khác, bèn cho chúng giả làm sơn phỉ ở ngoại ô kinh thành. Nhằm vơ vét của cải, Đào Tùng Xương thường sai khiến chúng đi gi//ết người cướp của, không bao giờ để lại người sống. Có quan viên che chở, đám người này dần trở nên hung hăng ngang ngược, thậm chí bắt đầu tàn sát phụ nữ trẻ em để mua vui, trên tay nợ máu chồng chất, cũng chẳng khác gì sơn phỉ thực sự.

Kiếp này ta giả vờ vô tình nhắc nhở Sư Tố Thương, Tam hoàng tử có ý định giành ngôi, chắc chắn phải nuôi tư binh, mà ngoại ô kinh thành nhiều núi non, nói không chừng là một nơi giấu quân tốt.

Sư Tố Thương rất tán thành, lập tức phái người đi điều tra, quả nhiên tìm được đám “sơn phỉ” này.

Đã là phỉ thì ai cũng có thể giế//t. Ca ca ta là Vân Huy tướng quân, phụng mệnh hoàng đế hộ tống Trấn Nam Vương phi vào kinh nhưng trên đường vào kinh lại “tình cờ gặp sơn phỉ cướp bóc”, lẽ nào lại có thể mặc kệ?

Ngay lập tức suất lĩnh ba trăm kỵ binh san bằng toàn bộ sơn trại, bắt được bọn phỉ tặc, chém đầu từng tên, một trăm bảy mươi bảy cái đầu người, toàn bộ đều bày trước cửa nhà Phủ doãn Hoa Kinh.

Phủ doãn đại nhân kiếp trước đã kết thúc vụ án của cha mẹ ta một cách qua loa, đối mặt với những cái đầu người này và đội Thiết kỵ của Hổ Dực quân, hai chân run rẩy, suýt nữa thì ngất xỉu nhưng vẫn phải cố gắng khen ngợi ca ca ta quả không hổ danh là Vân Huy tướng quân, tuổi trẻ tài cao, tâm niệm bách tính, thật sự là trừ hại cho dân.

Ta ngồi bên trong xe, khẽ vén rèm, nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn, mặt mày tái mét nhưng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, lạnh lùng cười một tiếng.

Hy vọng khi hắn đi bẩm báo với chủ tử Tuyên Dương Hầu của mình, Tuyên Dương Hầu có thể tiếp nhận đại lễ này của ta.

Ca ca cười khách sáo với Phủ doãn: “Đại nhân không cần đa lễ. Chỉ đáng tiếc là đám phỉ tặc kia chân tay quá nhanh, mà ta lại ít người, rốt cuộc vẫn để chúng chạy thoát hơn phân nửa. Nếu ngày khác đại nhân có tin tức về đám người này, nhất định phải báo cho ta biết, ta nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc!”

Phủ doãn liên tục lau mồ hôi: “Đó là đương nhiên, đương nhiên!”

Ta biết trong lòng hắn nhất định đang mừng như điên.

Đó chính là tư binh của hoàng tử, so với việc toàn quân bị diệt thì việc còn sống sót được hơn phân nửa quả thực là tin tức tốt như trời ban!

Chỉ là…

Trên núi không có người lại nhiều vách đá và khe núi, thuận tiện nhất là thiêu hủy xác chết không để lại dấu vết.

Đội Hổ Dực quân đi kinh thành không phải là ba trăm người như trên danh nghĩa mà là năm trăm người. Hai trăm tinh binh thừa ra kia đã cải trang, trở thành “sơn phỉ” trốn chạy.

Chỉ cần chờ Đào Tùng Xương tìm được họ, thu thập đám tàn binh này lại, đưa về tay Tam hoàng tử, biến họ thành quân cờ ngầm.

Ta buông rèm xe, nhắm mắt dưỡng thần.

Còn phải sớm vào cung, trả lại hổ phù.

Hoàng đế đã đạt được nguyện vọng nhiều năm, thế mà lại cố gắng chống chọi ngồi dậy khỏi giường bệnh, cùng hoàng hậu mở gia yến chiêu đãi ta. Ta lấy cớ góa phụ không may mắn, để cung nhân dựng một tấm bình phong bằng vải mỏng trước chỗ ngồi của ta.

Tránh để có người sớm nhận ra ta, gây thêm phiền phức.

Bóng người trên vị trí cao kia gầy gò, ho liên tục, đại khái là thật sự không sống được bao lâu nữa. Nhưng ta mong ông ta sống thêm được vài ngày nữa, sống đến khi Sư Tố Thương đích thân đưa ông ta xuống địa ngục.

Hoàng thân quốc thích cùng gia quyến đi theo, ta liếc mắt đã thấy Đào gia ngồi trong tiệc.