Chương 13 - MỐI NỢ
Trấn Nam Vương thế lớn, Thái tử bắt đầu sợ hãi. Hắn không muốn Thái tử phi mang thai nhưng không ngờ Thái tử phi vẫn có thai.
Vì vậy hắn đã gi///ết nàng.
Tuy nhiên đứa trẻ đó vẫn sống, bị Trấn Nam Vương cướp về Tây Nam. Để đổi lấy việc Trấn Nam Vương cúi đầu xưng thần, đứa trẻ đó được phép sống.
Cho đến khi Hoàng đế một lần nữa muốn giế///t hắn.
“Ông ta sợ ta phản.” Sư Tố Thương cười lạnh: “Ông ta muốn dọn sạch chướng ngại vật cho Thái tử của mình, để nhi tử của ông ta không bị ta khống chế. Ông ta cực kỳ sợ hãi, từ lúc ông ta giả mù sa mưa truy phong mẹ ta làm Nguyên phi, ta đã quyết định, ta phải tự tay giế///t ông ta.”
Hắn vén khăn voan của ta, đôi mắt phản chiếu ánh nến đỏ, lấp lánh như sao.
“A Tú, không phải giả vờ. Núi đao biển lửa, ta muốn cùng nàng ở cùng một chỗ.”
Ta hốt hoảng, nói mà không lựa lời: “Kể cả khi ta là La Sát đến từ địa ngục để trả thù?”
Hắn cười dịu dàng: “Vậy thì ta chính là ác quỷ mở đường cho nàng.”
Ta ngẩn người nhìn hắn.
Phải nói với hắn thế nào đây, ca ca và Diệu Ý thường nhắc đến việc hắn đối xử khác với ta, ta tuy ngoài miệng phủ nhận nhưng trong lòng không khỏi vui mừng. Lại phải nói với hắn thế nào đây, thật ra ta biết hắn đã tốn biết bao tâm tư chỉ để giữ ta ở lại bên hắn, còn ta vì muốn mượn sức nên cũng không muốn rời khỏi Vương phủ, vì vậy thuận nước đẩy thuyền.
Tình yêu mang đến cho ta nỗi đau quá thảm khốc, ta không thể dễ dàng trao gửi trái tim mình cho người khác. Hắn giờ đây đối xử chân thành với ta, còn ta lại toan tính trong lòng, giở trò lừa gạt, không thể cho hắn sự chân thành tương xứng.
Ta có thể là đồng minh với Sư Tố Thương nhưng không thể là phu thê.
“Vương gia.” Ta nuốt nước mắt chua xót, cố gắng để giọng mình lạnh lùng: “Ta nguyện làm mưu sĩ, giúp Vương gia hoàn thành đại nghiệp.”
Hắn buồn bã lùi lại một bước.
“Nếu vậy, ta cũng sẽ tận hết sức mình, giúp A Tú cô nương sớm ngày đạt được nguyện vọng.”
Hắn đến giường mềm nằm ngủ, còn ta ngồi thẫn thờ trước giường, cho đến khi nến đỏ cháy hết.
Kiếp này, thân thể Sư Tố Thương khỏe mạnh, không giống như kiếp trước do trúng độc sớm nên không thể dẫn binh, chiến sự Tây Nam vì thế kết thúc sớm ba năm. Hổ Dực quân thế như chẻ tre, ca ca cũng lập chiến công như kiếp trước, vẫn được phong làm Vân Huy tướng quân.
Thánh chỉ từ kinh thành đến, triệu Trấn Nam Vương về kinh báo cáo chiến sự để luận công ban thưởng.
“Vương gia nhận thánh chỉ là chuẩn bị hồi kinh sao?” Ta dâng trà cho Sư Tố Thương, thấy hắn nhìn chằm chằm thánh chỉ, mày nhíu chặt.
Hắn trầm ngâm nói: “Hồng Môn yến, không thể đi.”
“Vương mệnh khó trái.”
“Ta có một diệu kế.” Hắn cười gian xảo, đột nhiên đến gần bên tai ta: “A Tú gọi ta một tiếng phu quân, ta sẽ nói cho nàng nghe.”
Ta có chút bất đắc dĩ.
Rõ ràng là phu thê trên danh nghĩa nhưng hắn lại luôn thích trêu chọc như vậy, nói rằng chung đụng quá lạnh nhạt thì làm sao khiến người khác tin được.
Chỉ là rốt cuộc ta cũng thua sự tò mò: “…… Phu quân.”
Kết quả Sư Tố Thương chính là một kẻ lừa đảo.
Kế sách hắn dùng, rõ ràng là đạo nhái từ ta.
Giả bệnh, sau đó giả chết.
Diệu Ý than ngắn thở dài, lại phối một lần thuốc mà ta đã dùng: “Vương gia mới dưỡng bệnh chưa được bao lâu nữa.”
Rất nhanh, tin tức Sư Tố Thương đột phát bệnh nặng qua đời nhanh chóng mọc cánh bay đi.
Thánh thượng liên tiếp hạ mấy đạo thánh chỉ, lệnh Trấn Nam Vương phi vào kinh giao trả hổ phù, tiếp nhận hoàng ân. Đường xá xa xôi, đặc chuẩn Vân Huy tướng quân suất lĩnh ba trăm tinh kỵ hộ tống.
Đúng như ý ta.