Chương 5 - Ngoại Truyện - Mỗi Năm Điều Như Nhau

BÙI HƯỚNG CẨM MÃI MÃI THÍCH SỞ DAO.

1

Hai tháng sau khi tôi rời xa Dao Dao.

Bởi vì lúc nhỏ bị thương ở chân nên mỗi khi trời mưa thì em sẽ rất đau.

Hôm nay lại là một ngày mưa.

Ngoài trời gió lớn nổi lên, em cuộn tròn trên giường, không đắp chăn.

——Dao Dao, đắp chăn vào đi, sẽ bị cảm lạnh đấy.

Tôi cứ nói như thế, biết rõ là em không nghe.

“Bùi Hướng Cẩm.”

Cô gái nhỏ nghiêng người nằm đó, khuôn mặt trắng bệch, giọng nói nhỏ như đang thủ thỉ bên tai tôi mỗi đêm.

——Anh đây.

“Chân em đau…”

“Bùi Hướng Cẩm, chân em đau quá.”

——Anh biết, Dao Dao, anh biết.

Nhưng mà Dao Dao, nay anh không làm được gì nữa rồi.

“Bùi Hướng Cẩm.”

——Anh đây.

“Em nhớ anh quá.”

“Sao anh không vào giấc mơ để thăm em?”

“Bùi Hướng Cẩm, anh vào giấc mơ thăm em đi.”

Tôi ngồi xổm bên giường nhìn em, thấy em lại rơi nước mắt, từng giọt một, như thể có những giọt nước chảy mãi không hết.

——Dao Dao, đừng thích anh như thế nữa.

——Dao Dao, hãy quên anh.

——Dao Dao, hãy dũng cảm bước về phía trước, mãi mãi đừng quay đầu.
2

Thích Dao Dao như chuyện đã được định sẵn, nếu như thường ngày bài thi để quên thì cứ quên thôi, dù sao cũng chẳng có bao nhiêu điểm, nhưng hôm đó là lần đầu tiên, tôi rất muốn quay lại lấy.

Giờ nhớ lại, có lẽ là định mệnh đã khiến tôi quay lại.

Vừa đi tới cửa phòng học đã nghe thấy tiếng khóc đang kìm nén, một thân hình nhỏ bé gầy guộc ngồi đó, trước bàn là tờ phiếu điểm.

Tôi nhận ra em, là Sở Dao đứng nhất lớp, con nhà người ta trong mắt phụ huynh.

Nhớ lần đầu tiên gặp em chính là ở buổi diễn thuyết dưới cờ vào thứ hai, thật ra chẳng có ai lắng nghe, nhưng tôi là người cầm cờ, vừa hay đứng bên cạnh em.

Ấn tượng về em chính là, thật nhỏ bé, trông thật nhỏ bé, như thể một cơn gió thổi qua cũng có thể bay đi mất.

Tôi tìm một lúc mới thấy vài tờ khăn giấy, đưa cho em rồi nói: “Hãy nén bi thương.”

Cô gái nhỏ khóc to hơn.

Có phải con gái đều thích khóc không? Tôi nhớ đến Bùi Hướng Sắt, nhất thời cảm thấy đau đầu.

Trong lúc tôi đang trầm ngâm suy nghĩ cách để an ủi thì em cúi đầu nói “Cảm ơn “ sau đó bỏ đi.

Lúc em rời đi thì ngoài trời nổi gió lên, nhất thời cảm thấy hơi lo lắng, em sẽ không bị gió thổi đi chứ?

Không có, ngày hôm sau em đã đến lớp.

Mùa hè nóng bức, em mặc váy dài, vẻ mặt vô cảm ngồi tại chỗ của mình để đọc sách.

Em đọc sách hết buổi trưa, tôi cũng nhìn em hết buổi trưa.

Sau này Dao Dao nói với tôi, khởi đầu khi thích một người chính là thương xót, em hỏi tôi có phải thích em trước hay không?

Tôi không phủ nhận, dẫu sao thì cả buổi trưa đó tôi đều đang nghĩ, sao em lại gầy như thế, còn có chút suy dinh dưỡng.

Khuôn mặt còn bé hơn bàn tay của tôi, cằm nhọn, cánh tay mảnh mai, mái tóc ngắn không quá gọn gàng ánh vàng dưới ánh mặt trời, một màu vàng không khoẻ mạnh.

Một người nào đó sống không tốt thì từ tóc cũng có thể nhìn ra.

Nghĩ như thế tôi lại thấy hơi kiêu ngạo, bởi vì sau khi ở bên tôi Sở Dao đã để tóc dài, thỉnh thoảng còn đi nhuộm, mái tóc mềm mại như quảng cáo dầu gội đầu trên TV.

Tôi thật lợi hại, tôi đã nuôi em ấy rất tốt.

Chỉ là hiện tại, nhìn cô cái mình nuôi 12 năm đang nằm trên giường rơi nước mắt, mặc dù không hối hận, nhưng tôi rất buồn.

Đã nói sẽ ở bên em cả đời, không ngờ đời này của tôi lại ngắn ngủi như thế.
3

Bốn tháng sau khi tôi ra đi, Sở Dao nghe nói ở thành phố Y có người biết đạo luân hồi, em đã dùng tất cả quan hệ bên cạnh tôi để tìm thấy người đó.

Em bắt đầu ăn cơm đúng giờ, nhưng ăn rất ít, em còn xem TV, đọc sách, tắm cho Sữa Đậu.

Sữa Đậu là bé mèo tôi và em nhặt được trên cánh đồng tuyết vào năm đầu sau khi kết hôn.

Em không ra ngoài thường xuyên, vận động mỗi ngày đều là đi từ phòng ngủ ra phòng khách, rồi từ phòng khách trở về phòng ngủ.

Thỉnh thoảng còn vào bếp nấu mì ăn liền.

Em cũng không còn hay cười, một ngày cũng không nói nhiều hơn một câu, như thể đã quay lại khoảng thời gian trước khi chúng tôi quen biết.

Một mảng đen tịch mịch.

Tiền Lai và Quý Dương thường xuyên đến thăm em, ba người luôn ngồi im lặng không nói gì.

Tiền Lai sợ em nghĩ không thông nên đã tìm người đóng hết cửa sổ trong nhà, chỉ mở ra khoảng 5 cm.

“Lai Lai, tớ sẽ không t//ự t//ử đâu,” Nói tới đây thì ánh mắt của Doa Dao dừng lại trên tờ giấy hôn thú treo giữa tủ, “Mạng của tớ là do Bùi Hướng Cẩm cứu, tớ sẽ không dễ dàng lựa chọn cái ch//ết.”

——Dao Dao của chúng ta thật ngoan.

Tôi ngồi bên cạnh khen ngợi em.
4

Một năm sau khi tôi rời đi, Dao Dao đã đi thăm bố mẹ tôi.

Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau sau khi tôi ra đi, là mẹ đã gọi điện thoại cho em.

Dao Dao đứng ở cửa nhà hàng một lúc lâu cũng không đi vào.

Em đang sợ hãi, không biết nên đối mặt với hai ông bà như thế nào.

——Dao Dao đừng sợ, không phải lỗi của em, bố mẹ sẽ không trách em đâu.

Bố mẹ là người biết lí lẽ, ban đầu phản đối chúng tôi kết hôn nhưng sau đó kết hôn thật thì cũng đã lấy nửa gia sản làm bao lì xì cho tôi, bảo tôi hãy đối xử tốt với con gái người ta.

Mẹ như đã già đi 10 tuổi, người vốn luôn chăm sóc nhan sắc nay cũng không còn trang điểm nữa.

“Mẹ nghe nói con vẫn đang tìm kiếm người đó, Dao Dao, một năm rồi, con người phải hướng về phía trước.”

Lời của mẹ làm cho Dao Dao đỏ hoe mắt, em quay mặt đi, ánh mắt xuyên qua tôi rồi dừng lại trên một cái bàn trống, tôi nghe em nói nhẹ nhàng:

“Con luôn cảm thấy, anh ấy chưa từng rời xa con.”

“Một năm này con không dám đến gặp bố mẹ là sợ bố mẹ sẽ trách con sao?” Mẹ tôi ngồi xuống bên cạnh Dao Dao, nắm lấy tay em, giọng nghẹn ngào, “Sao chúng ta lại trách con chứ? Nỗi buồn trong lòng con cũng không ít hơn bố mẹ, Dao Dao à, sao lần này gặp chúng ta con không còn gọi một tiếng ‘bố mẹ’ nữa rồi?”

Dao Dao lập tức rơi nước mắt, em nức nở, không nói nên lời.
5

Mười tám tháng sau khi tôi ra đi, Dao Dao đã tìm được người đó ở thành phố Y.

Người đó nói, nếu Dao Dao muốn cứu tôi thì phải rời xa tôi, trốn tránh tôi, đợi sinh nhật 28 tuổi qua đi, bình an trải qua ngày 20 tháng 5 năm 29 tuổi, thì tôi sẽ có thể bình an vô sự sống lại.

Mà cái giá phải trả chính là, Dao Dao sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, như thể đã đi đến một thời không khác, em sẽ ở trong vòng lặp, mãi mãi tuần hoàn trong 12 năm từ 17 đến 29 tuổi.

——Tuyệt đối không thể!

“Được, tôi đồng ý.”

Âm thanh của hai chúng tôi vang lên cùng lúc.

——Đừng mà Dao Dao, đừng đồng ý.

Em mím môi cười, đây chính là nụ cười đầu tiên sau khi tôi ra đi, em nói: “Như thế thì tôi sẽ có thể mãi mãi nhìn thấy Bùi Hướng Cẩm, cùng anh ấy trưởng thành.”

“Cô hãy suy nghĩ kỹ, chỉ có một cơ hội này, thất bại rồi thì vĩnh viễn sẽ không có cách để quay lại nữa.”

Dao Dao khẽ gật đầu.

Em nói: “Tôi bằng lòng, chỉ cần có thể cứu sống Bùi Hướng Cẩm, tôi bằng lòng làm tất cả.”

Đồ ngốc, đúng là đồ ngốc.

Nếu phải hi sinh em mới có thể cứu được anh, sao anh có thể đồng ý, Sở Dao, em thật sự là đồ ngốc.

6

Lần nữa mở mắt ra, tôi đang đứng ở sân trường quen thuộc, lòng thở dài. Tôi nhìn thấy giọt châu lấp lánh trong mắt Dao Dao, em hít thở thật sâu mới bình tĩnh lại được, em nói: “Thật sự quay lại rồi.”

Đúng vậy, thật sự quay lại rồi.

Dao Dao lại trở thành cô bé đáng thương tóc khô vàng, cơ thể không có tới hai lạng thịt.

Em cùng Tiền Lai đi xem tôi của 17 tuổi chơi bóng rổ, không ai nhìn thấy sự kích động trong đáy mắt của em ấy.

Ánh mắt của em luôn dán trên người Bùi Hướng Cẩm nhỏ, mang theo sự lưu luyến, hân hoan và yêu thương.

Quả thật Dao Dao 29 tuổi đã thông minh hơn Dao Dao 17 tuổi, còn biết làm giả phiếu điểm.

Có lẽ vì tôi và Bùi Hướng Cẩm nhỏ là cùng một người, tôi có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng của cậu ấy.

Cậu ấy chủ động tìm Dao Dao nói chuyện, cẩu thả ngồi trên bàn, nhìn bóng lưng của em ấy rất lâu, trong lòng nghĩ: Mái tóc này sao lại thô ráp như thế? Cánh tai cũng mảnh mai quá, bình thường cậu ấy không ăn cơm sao? Lẽ nào là vì không có tiền? Hay là mình cho cậu ấy chút tiền nhỉ?

Thế là cậu ấy nói: “Sở Dao, thành tích của cậu tốt như thế, dạy kèm cho tôi đi, không để cậu làm không công đâu, tôi trả tiền cho cậu, một trăm tệ một giờ, thế nào?”

Nói xong còn thầm khen ngợi mình EQ cao, cho người ta tiền còn không để người ta cảm thấy là bố thí.

Tôi hơi cạn lời, thời trẻ tuổi sao tôi lại tự luyến như thế nhỉ? Chẳng trách sau này Dao Dao nói da mặt tôi còn dày hơn bức tường.

“Thôi, thành tích của tôi cũng không tốt như thế, không muốn dành thời gian dạy cậu.”

Dao Dao nói xong thì xoay người rời đi, không ngừng nghỉ, tôi nhìn thấy nước mắt của em tuôn ra.

Tôi có một khuyết điểm, người khác càng từ chối thì tôi càng muốn chinh phục, điển hình của thích mềm không thích cứng.

Thế nên, khi Dao Dao từ chối Bùi Hướng Cẩm nhỏ lần thứ hai, cậu ấy đã mất ngủ.

Cứ cầm hộp thuốc 1000 tệ xem mãi, tự tin nói: “Sao Sở Dao này cứ cho mình cảm giác buộc phải đối xử tốt với cậu ấy thế? Tại sao cậu ấy lại từ chối mình, mình vừa đẹp trai vừa giàu, tại sao lại bị từ chối. Không được, không ai được phép từ chối mình.”

Tôi:……

Tôi thừa nhận thêm lần nữa, trước kia Sở Dao nói tôi thời trẻ tuổi đầu óc có vấn đề là sự thật.
7

Lần thứ ba bị Sở Dao từ chối, tôi liền biết, toang rồi.

Bùi Hướng Cẩm 17 tuổi đã sa vào lưới tình.

Cậu ấy đi mua hơn 2000 tệ tiền thuốc bổ, không cần biết có hợp với Dao Dao hay không đã ép người ta uống.

Cơm em không ăn nổi cuối cùng đã vào bụng cậu ấy hết.

Phải biết là trước kia tôi mắc bệnh sạch sẽ.

Điều Dao Dao cần làm là rời xa tôi, mà tôi của tuổi 17 thì lại như vận mệnh sắp đặt mà thích em thêm lần nữa.

Vây quanh em, quan tâm em.

Như thế hoàn toàn ngược lại, quả nhiên, Dao Dao đã tìm Bùi Hướng Cẩm nhỏ để nói chuyện.

“Bùi Hướng Cẩm.”

“Tôi đây.”

Bùi Hướng Cẩm 17 tuổi thật không hiểu Sở Dao, không nhìn ra sự đau khổ trong mắt em ấy, còn có bàn tay nắm chặt vì run rẩy.

Không biết cô gái nhỏ không thích nói dối người mình yêu này, mỗi khi nói chuyện trái với lòng mình đều phải gọi tên cậu ấy trước.

Cậu ấy còn vui mừng cho rằng những chuyện mình làm vì Dao Dao, người ta muốn cảm ơn cậu ấy nữa đấy.

“Cậu muốn làm gì? Tại luôn luôn giúp đỡ tôi? Tôi và cậu không thân thiết, tôi cũng không muốn thân với cậu.”

“Tôi muốn làm bạn với cậu.”

“Tôi không muốn làm bạn với cậu, Bùi Hướng Cẩm, tôi không cần nhiều bạn bè. Sau này cậu đừng giúp tôi nữa, cảm ơn cậu vì những chuyện trước kia.”

Lúc rời đi cô gái đã bước rất nhanh, như thể dừng lại một giây thì sẽ bị bại lộ.

Tôi không đi theo, tôi biết, em nhất định đã đi tìm một góc khuất nào đó để khóc.

Tôi nhìn Bùi Hướng Cẩm nhỏ, cảm nhận được cảm giác khác lạ chi chít trong lòng cậu ấy, hiện tại cậu ấy vẫn chưa biết cảm giác ấy gọi là buồn bã.
8

Bùi Hướng Cẩm nhỏ đã rất lâu rồi không còn quấn quýt bên Dao Dao, ngay cả tôi cũng nghĩ rằng cậu ấy đã từ bỏ.

Nhưng họ đã gặp nhau tại khu vui chơi.

Khoảnh khắc Dao Dao nhìn thấy cậu ấy, vẻ mặt đầy hối hận.

Có lẽ em hối hận vì đã quên mất chuyện này, thật ta cũng không trách em ấy, dù sao đối với em mà nói thì chuyện này cũng đã trôi qua 12 năm rồi.

“Sở Dao, tôi cảm thấy tôi hơi thích cậu rồi.”

“Ồ, vậy mắt nhìn người của cậu không tồi.”

Kiếp trước em cũng trả lời như thế, khi đó tôi còn cười: Bạn Sở Dao, cậu không thể khiêm tốn một chút sao?

“Tôi muốn theo đuổi cậu.”

“Không được.”

“Bùi Hướng Cẩm.”

“Tôi đây.”

“Là tôi không nói rõ ràng với cậu, hay cậu là người sang thường hay quên. Tôi từng nói tôi không cần nhiều bạn bè có đúng không?”

“Cậu đã từng nói, nhưng tôi không muốn làm bạn với cậu, tôi muốn làm bạn trai của cậu.”

“Nếu vì tôi từ chối cậu nên đã gây ra hứng thú, vậy tôi xin lỗi. Bùi Hướng Cẩm, tôi không có thời gian nói chuyện yêu đương với cậu, một nửa cũng không muốn.”

“Ờ, vậy thì đã sao?”

Xem ra tôi đã đánh giá thấp sự cố chấp của mình, nó vốn từng là ưu điểm mà tôi tự hào nhất.

Tôi khẽ bật cười, bỗng dưng cảm thấy Bùi Hướng Cẩm nhỏ như thế này cũng rất tốt, mãi mãi theo đuổi Dao Dao, mãi mãi ở bên Dao Dao, như vậy thì Dao Dao sẽ không thành công, sẽ không bị kẹt lại trong một thời không khác.

——Bùi Hướng Cẩm à Bùi Hướng Cẩm, mày phải cố gắng hơn nữa.

Không thể không nói, đầu óc không linh hoạt của Tiền Lai đôi khi cũng là ưu điểm, ví dụ như bị Bùi Hướng Cẩm nhỏ lừa để Dao Dao đến nhà học nhóm.

Bùi Hướng Cẩm nhỏ chỉ cần nói hai ba câu liền thuyết phục được Tiền Lai, sau đó háo hức đi tìm Sở Dao.

Đương nhiên Sở Dao không đồng ý, nhưng có tác dụng gì, cuối cùng cũng quyết định đến đó.

Bùi Hướng Cẩm nhỏ giống như con công xoè đuôi, cố ý đi mua một bộ đồ ngủ mà bản thân tự cho là đẹp, cởi mở hai cúc áo, xoắn tay áo lên, sáng sớm tám giờ dậy sửa soạn đầu tóc.

Ồ, vì để theo đuổi con gái mà dùng mỹ nam kế luôn rồi.

“Sở Dao, chào mừng về nhà.”

“Sở Dao là vợ tương lai của tôi, nhà của tôi đương nhiên cũng là nhà của cậu ấy.”

Mọi người đều nghĩ Sở Dao bỏ chạy là vì xấu hổ, chỉ có tôi biết là không phải.

Tôi đi theo em vào nhà vệ sinh, sau đó dừng lại ở cửa.

——Dao Dao.

Trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy.

Em ấy đang khóc sao? Dùng tiếng nước chảy để che giấu tiếng khóc.

——Dao Dao, đừng cứu anh nữa, hãy yêu đi, yêu đương với anh.

12 năm.

——Dao Dao, đừng khiến bản thân mình buồn bã như thế nữa.
9

Sở Dao gặp chuyện rồi, chuyện em mua thuốc chữa bệnh cho bà nội đã bị phát hiện, đang bị tên súc sinh đó đánh.

Tôi đã cố gắng hết sức để ngăn chặn nhưng vô ích.

Tôi chạy đi tìm Bùi Hướng Cẩm, người này vẫn đang chơi bóng rổ!

Điện thoại đặt trên ghế cứ reo mãi, tôi tức giận hét lên: Bùi Hướng Cẩm, Sở Dao gặp chuyện rồi!

Bùi Hướng Cẩm đang chuẩn bị ném bóng thì sững người một lúc, quả bóng trượt khỏi tay, cậu ấy ngơ ngác nhìn xung quanh.

Tôi cảm nhận được trái tim thắt chặt của cậu ấy.

Dường như cảm nhận được, cậu ấy cầm điện thoại lên, Quý Dương đang gọi đến.

Bùi Hướng Cẩm nhỏ nghe điện thoại xong sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, không nói lời nào đã điên cuồng chạy khỏi sân bóng rổ.

Cậu ấy tới sớm hơn cảnh sát, lấy chìa khóa dưới thảm để mở cửa, Sở Dao bị treo trên không trung, toàn thân bầm tím.

Tên súc sinh đó còn chưa kịp xoay người thì đã bị Bùi Hướng Cẩm nhỏ đạp ngã xuống đất, cậu ấy điên cuồng đánh vào mặt tên súc sinh.

“Bùi Hướng Cẩm.”

Âm thanh yếu ớt của Sở Dao đã khiến cậu ấy dừng lại, như thể vừa định thần lại, cẩn thận cởi dây trói, ôm Sở Dao xuống.

“Dao Dao, tôi tới rồi, không sao, không có chuyện gì đâu.”

Sở Dao nhìn cậu ấy, vươn tay lau nước mắt trên mặt cậu ấy, giọng nhẹ nhàng: “Bùi Hướng Cẩm, sao cậu lại khóc?”

Bùi Hướng Cẩm, tôi còn chưa khóc, sao cậu lại khóc rồi?

Bùi Hướng Cẩm, có phải cậu khóc vì tôi không?

Bùi Hướng Cẩm, có phải cậu thích tôi không?

Đây là kiếp trước, sau khi tôi cứu Sở Dao, trong phòng bệnh em đã nói như thế.

——Phải, Dao Dao, anh thích em.

——Không chỉ mình anh, Bùi Hướng Cẩm bị từ chối này, cũng thích em.
10

Khi Dao Dao tỉnh lại, Bùi Hướng Cẩm đã trông coi trước giường bệnh 4-5 tiếng đồng hồ.

Vết thương trên tay của cậu ấy vẫn chưa xử lý, cố chấp muốn nhìn em tỉnh dậy.

Cậu ấy nghĩ, Sở Dao mềm lòng rồi, Sở Dao đã lau nước mắt cho cậu ấy, Sở Dao vì gia cảnh không tốt sợ liên lụy nên mới từ chối cậu ấy.
“Sở Dao, cậu có đau không?”

Bùi Hướng Cẩm nhỏ biết được tất cả những chuyện Sở Dao đã trải qua từ miệng Quý Dương, sao cậu ấy có thể trưởng thành từ ngôi nhà địa ngục, từ người cha người mẹ như ác quỷ đó.

Khi tôi nghe lần đầu, chỉ cảm thấy long trời lở đất, hận không thể mắng ông trời không công bằng, tại sao lại giáng toàn bộ khổ cực lên người một cô gái nhỏ như thế.

Tôi nghĩ, nhất định phải đối xử tốt với cô ấy, dùng hết mọi thứ tôi có để đối xử tốt với cô ấy.

Nay Bùi Hướng Cẩm nhỏ cũng nghĩ như thế.

Nhưng Sở Dao lại nói: “Bùi Hướng Cẩm, cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu.”

Bùi Hướng Cẩm không đi thì Sở Dao sẽ không uống thuốc.

Hết cách, cậu ấy chỉ có thể rời khỏi bệnh viện.

Cậu ấy không về nhà mà đi tới sân bóng, chơi bóng một mình cả buổi tối, cho đến khi kiệt sức nằm trên mặt đất, mồ hôi ướt sũng đầu tóc.

Cậu ấy đang tức giận, giận Sở Dao cự tuyệt cậu ấy, giận bản thân không có năng lực.

——Cậu đã tốt hơn tôi rất nhiều, cậu nhìn tôi này, không làm được gì cả, trơ mắt nhìn Sở Dao bị đánh mà không thể làm được gì.

Lười quan tâm Bùi Hướng Cẩm nhỏ, tôi trở về bên cạnh Dao Dao.

Dao Dao lại mất ngủ rồi, em đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm trầm, không biết em đang nghĩ gì.

“Bùi Hướng Cẩm.”

——Anh đây.

Em ấy sẽ nói chuyện với tôi khi ở một mình, như biết tôi đang ở bên cạnh em vậy.

Nhưng tôi biết, em đã quen rồi, quen có chuyện gì cũng nói với tôi.

“Lý do em để bản thân mình rời xa anh chính là, Bùi Hướng Cẩm đã ngoại tình.”

——Em cũng giỏi thật, lý do vô lý như vậy cũng nghĩ ra được.

“Em nói, Bùi Hướng Cẩm đã lên giường cùng người con gái khác vào kỷ niệm ba năm ngày cưới, ở chính khách sạn lần đầu tiên chúng ta ở bên nhau, còn tát em một bạt tai.”

——Giả quá, anh sẽ không bao giờ làm chuyện tổn thương em.

“Giả quá, sao anh có thể làm chuyện tổn thương em, “ Ánh trăng xuyên qua cửa sổ soi sáng khuôn mặt Sở Dao, tôi nhìn thấy những hạt châu óng ánh trên mặt em, “Thế nên mỗi buổi sáng em đều nghĩ thầm, Bùi Hướng Cẩm là tra nam, Sở Dao ghét Bùi Hướng Cẩm, Sở Dao phải rời xa Bùi Hướng Cẩm.”

“Nhưng mà Bùi Hướng Cẩm, em nhớ anh quá. Anh có thể đừng đến gần em nữa hay không, em rất buồn, mỗi lần từ chối anh em đều rất buồn. Bùi Hướng Cẩm, em chỉ có một cơ hội này, hãy để em cứu anh, Bùi Hướng Cẩm, anh đừng thích em như thế nữa.”

Tôi cũng rơi nước mắt, muốn lau nước mắt cho em, nhưng đầu ngón tay lại xuyên qua khuôn mặt nhỏ bé.

——Anh mong em sống tốt, cho dù có trả giá bằng cả tính mạng, anh cũng không hề oán hận.

——Dao Dao, anh thật sự rất yêu em.
11


“Bùi Hướng Cẩm, em thích anh.” Đôi mắt của cô gái sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, như ngôi sao nổi trên mặt hồ.

Đây chính là dáng vẻ lần đầu tiên Sở Dao nói thích tôi vào kiếp trước.

“Bùi Hướng Cẩm, tôi ghét cậu, không có lý do, tôi rất ghét cậu.” Mắt cô gái lấp lánh, như cái hồ đẫm nước mắt đang phản chiếu ánh trăng.

Đây chính là dáng vẻ Sở Dao từ chối Bùi Hướng Cẩm nhỏ vào kiếp này.

Em nói: “Bùi Hướng Cẩm, sự xuất hiện của cậu khiến tôi chán ghét, tôi xin cậu, hãy tránh xa tôi.”

Tôi sờ lồng ngực, cảm nhận được cơn đau của Bùi Hướng Cẩm nhỏ.

Bùi Hướng Cẩm nhỏ đã xin nghỉ, đã mấy ngày liền không đến trường.

Cậu ấy không hiểu, rốt cuộc là tại sao, tại sao Sở Dao lại ghét cậu ấy.

Rõ ràng cậu ấy không làm gì cả, tại sao lại bị ghét bỏ như thế.

Bùi Hướng Cẩm ở bên ngoài chơi với đám bạn không ra gì cả ngày, còn học theo người ta uống rượu bia.

Không phải chỉ là Sở Dao thôi sao, có gì ghê gớm đâu, anh đây có người khác yêu thích.

Tôi nghe thấy suy nghĩ trong lòng cậu ấy.

——Ha, trời sập xuống rồi mà vẫn cứng miệng.

Tôi nhịn không được mà chế giễu.

“Bùi Hướng Cẩm cậu làm gì đấy, lâu như thế mới nghe điện thoại?”

Tiền Lai mắng cậu ấy, Bùi Hướng Cẩm nhỏ uống say thờ ơ nói: “Chơi.”

“Sở Dao gặp chuyện rồi.”

“Cậu ấy gặp chuyện liên quan gì……”

Tiền Lai ngắt ngang: “Bố nuôi cậu ấy vì tiền bảo hiểm mà bỏ bà nội cậu ấy vào tủ lạnh, cậu ấy tức giận đến ngất xỉu rồi.”

Bùi Hướng Cẩm nhỏ đứng phắt dậy, vẻ mặt hung ác nham hiểm.
12

Cậu ấy lại ngồi trước giường nhìn Sở Dao, nhìn em rõ ràng đã ngủ rồi mà vẫn còn rơi nước mắt.

Im lặng, lặng lẽ, rơi nước mắt.

Bùi Hướng Cẩm nhỏ không biết tại sao mình lại thích Sở Dao như thế, nhưng tôi biết.

Bởi vì tôi và cậu ấy là cùng một người, tôi có thể cảm nhận được nội tâm của cậu ấy, đồng thời, cậu ấy cũng có thể cảm nhận được tôi.

Là tôi quá thích Sở Dao, nên đã kéo theo cậu ấy.

“Thật sự thua cậu rồi, Sở Dao,” Bùi Hướng Cẩm nhỏ vươn tay lau nước mắt cho em, còn tham lam sờ vào má, “Tôi nên làm gì cậu đây?”

Bùi Hướng Cẩm nhỏ đã thoả hiệp, cho phép bản thân đắm chìm trong thế giới thích Sở Dao.

Lựa chọn giống như tôi ngày trước.

Chỉ là tôi may mắn hơn cậu ấy rất nhiều, tôi có thể danh chính ngôn thuận ở bên Dao Dao, yêu thương, ôm ấp, hôn em.

Còn cậu ấy chỉ có thể lặng lẽ ở phía sau Sở Dao.

Bùi Hướng Cẩm nhỏ biết trường đại học Sở Dao muốn đến, thành tích của em rất tốt, em nên có tương lai tươi sáng.

Sở Dao uống say, lảo đảo nằm trên người Bùi Hướng Cẩm nhỏ.

Tiền Lai ở bên cạnh làm cử chỉ cố lên: “Bùi Hướng Cẩm, cơ hội đã trao cho cậu rồi, phải biết nắm bắt đấy.”

Không thể không nói, Tiền Lai thật sự là sứ giả của tình yêu.

Bùi Hướng Cẩm nhỏ ôm em về nhà, căn dặn Quý Dương đợi em tỉnh dậy nhất định phải làm một ly sữa nóng để giải rượu.

Khi vừa chuẩn bị ra về thì bàn tay chị nắm lại.

Ánh mắt Sở Dao mơ hồ, giọng mềm mại: “Bùi Hướng Cẩm……”

Bùi Hướng Cẩm nhỏ ngồi xuống trước giường, tay còn lại nắm lấy tay của em:

“Tôi đây.”

“Bùi Hướng Cẩm, hai năm rồi ……”

“Hai năm gì cơ?”

——Em ấy đã từ chối cậu hai năm rồi.

Tôi ở bên cạnh trả lời.

“Bùi Hướng Cẩm, sao thời gian lại trôi chậm như thế chứ? Khi nào mới đến 29 tuổi đây.”

“29 tuổi để làm gì?” Bùi Hướng Cẩm nhỏ nhận lấy cái khăn ấm Quý Dương đưa, dịu dàng lau mặt em.

“Sau tuổi 29, chúng ta có thể kết hôn rồi.”

Tay Bùi Hướng Cẩm nhỏ khẽ run rẩy, sững sờ nhìn Sở Dao, tiếp tục nghe em nói: “Không đúng, chúng ta kết hôn vào năm 26 tuổi. Bùi Hướng Cẩm, năm 26 tuổi chúng ta kết hôn nhé?”

Bùi Hướng Cẩm nhỏ chậm chạp nói: “……Được.”

“Bùi Hướng Cẩm, tôi ghét cậu, tôi thật sự rất ghét rất ghét cậu. Tôi muốn tránh xa cậu, tại sao cậu cứ luôn dính lấy tôi vậy? Bùi Hướng Cẩm, cậu tránh xa tôi ra có được không, cậu đừng đến gần tôi nữa có được không?”

Sở Dao vừa khóc vừa nói, em khóc rất nhiều, lặp đi lặp lại câu nói bảo cậu ấy hãy tránh xa em.

“……Được.”
13

Đêm trước ngày có điểm thi, bố mẹ đã trở về, bảo cậu ấy hãy ra nước ngoài du học, sau khi tốt nghiệp thì về tiếp quản công ty của gia đình.

Bùi Hướng Cẩm nhỏ đã từ chối, lựa chọn giống như tôi năm đó.

“Tại sao?”

“Bố mẹ, con có lý do tuyệt đối không thể rời đi.”

“Lý do gì?”

Bùi Hướng Cẩm nhỏ không nói, cậu ấy cảm thấy Sở Dao không thích mình, nay để cho bố mẹ biết thì sẽ là gánh nặng cho em ấy.

Còn tôi thì khác, năm đó lý do tôi từ chối bố mẹ chính là Sở Dao, tôi nói tôi phải ở bên cạnh Sở Dao, nhỡ đâu có người thừa lúc sơ hở mà xen vào thì phải làm sao.

Mẹ nói tôi là não yêu đương, tôi thừa nhận, biệt danh này rất hay, tôi thích nó.

Ngày hôm sau, Bùi Hướng Cẩm nhỏ đã tỏ tình với Sở Dao.

Cậu ấy biết Sở Dao sẽ không đồng ý, nhưng cậu ấy chỉ muốn nói với Sở Dao rằng cậu ấy thích em hai năm rồi, mỗi năm sau này cũng sẽ thích em.

Khi Sở Dao đến trường nhập học, Bùi Hướng Cẩm nhỏ đã theo dõi em mọi nơi.

Giống như tôi, hận không thể dán lên lưng năm chữ thật to “Bạn trai của Sở Dao.”

Sở Dao sống ở ký túc xá, tôi không thể ở bên cạnh em mãi, nên đã đi theo Bùi Hướng Cẩm nhỏ mỗi ngày.

Nói thật lòng, đối diện với khuôn mặt thời trẻ tuổi của mình chẳng có gì thú vị cả.

Thế nên chỉ cần Sở Dao vừa rời khỏi ký túc xá thì tôi lập tức đi theo em.

Sở Dao nhà tôi xinh thật đấy, lên đại học cũng cười nhiều hơn một chút rồi.

Bùi Hướng Cẩm nhỏ cũng khá đáng tin, mỗi người muốn tiếp cận Sở Dao đều bị cậu ấy dùng đủ mọi cách để đuổi đi.

Giống như cún con tuyên bố chủ quyền vậy.

Bốn năm đại học, Dao Dao đã để tóc dài.

Đột nhiên nhớ lại năm nhất đại học Sở Dao đã hỏi tôi cảm thấy con gái để tóc dài hay tóc ngắn thì xinh hơn, khi đó hình như tôi đã tiện miệng nói là tóc dài.

Kể từ ngày hôm đó, Dao Dao đã bắt đầu để tóc dài.

Thật sự đó chỉ là tiện miệng nói ra, trong lòng tôi, Dao Dao như thế nào cũng xinh.
14

Bốn năm nay, Bùi Hướng Cẩm nhỏ đã gửi cho Sở Dao hơn nghìn tin nhắn, nhưng chưa từng được đáp lại.

Nhưng cậu ấy không từ bỏ, cậu ấy cố chấp nghĩ rằng, Sở Dao sẽ thích cậu ấy.

Năm thứ ba đại học, nghe nói có mưa sao băng trăm năm mới có một lần, cậu ấy đã gửi tin nhắn cho Sở Dao, hỏi em có tâm nguyện gì không, cậu ấy sẽ đi ngắm rồi giúp em ước.

Sở Dao vẫn như cũ không trả lời, cậu ấy bèn nói: Vậy thì tôi sẽ ước thay cậu, Dao Dao một đời vui vẻ nhé.

——Dao Dao một đời vui vẻ, cũng là nguyện vọng của tôi.

Tôi ngồi trên đỉnh núi cùng cậu ấy, từ hoàng hôn mãnh liệt phía chân trời cho đến ánh sao đầy bầu trời đêm, cuối cùng cũng đợi được sao băng.

Tôi nhìn thấy Bùi Hướng Cẩm nhỏ thành kính nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ:

Sao băng ơi sao băng, tôi có hai điều ước, một là Dao Dao thích tôi, hai là mong Dao Dao một đời vui vẻ. Nếu như chỉ có thể chọn một, vậy thì xin sao băng đại nhân hãy thực hiện điều ước thứ hai nhé.

——Bùi Hướng Cẩm, não yêu đương nhà cậu.

Tôi nhịn không được mà chế giễu, cũng học theo cậu ấy chắp tay lại.

——Sao băng ơi sao băng, hãy để Dao Dao yên ổn sống hết kiếp này.

Đại học năm thứ tư, Bùi Hướng Cẩm đã làm một cái bẫy, ép ch//ết bố nuôi của Dao Dao, rồi tống mẹ nuôi vào tù.

Cách làm giống như tôi ngày đó.

Cũng là năm này, bố mẹ đến tìm cậu ấy, bảo cậu ấy kế thừa công ty, cậu ấy cũng từ chối như đã làm 4 năm trước.

Cậu ấy nói muốn tự mình khởi nghiệp.

Bố mẹ cũng cắt đứt tài nguyên của cậu ấy như kiếp trước, ba năm này rất gian nan.

Khi đó tôi còn có Dao Dao ở bên cạnh, nay Bùi Hướng Cẩm nhỏ chỉ có một mình.

Tôi nhìn cậu ấy đi từng bước một, có lúc đã đi lầm đường, có lúc tìm ra đường tắt, có lúc mình đầy thương tích, có lúc sắp nhìn thấy ánh sáng.

Giống như tôi ngày đó.

Năm sinh nhật 25 tuổi, thương lượng được một mối làm ăn lớn, dường như cậu ấy đã có thể đứng vững.

Đối tác tổ chức sinh nhật cho cậu ấy, mọi người đều đoán xem sếp Bùi đã ước điều ước gì.

Có người nói là niêm yết trên thị trường chứng khoán thành công.

Có người nói là gia nhập top 500 của thế giới.

Nhưng tôi biết, trong lòng cậu ấy nói: Hy vọng năm nay Sở Dao có thể thích tôi.

Bùi Hướng Cẩm nhỏ uống say rồi, không cho phép trợ lý đưa cậu ấy về nhà, bảo trợ lý hãy gọi điện cho Sở Dao.

Trợ lý không có phương thức liên lạc của Sở Dao, cậu ấy nói: trong mục liên hệ khẩn cấp.

“Cô Sở sẽ đến chứ?”

“Sẽ không đến.” Bùi Hướng Cẩm nhỏ ngồi bên đường, cúi đầu, như con cún bị bỏ rơi.

Tôi cũng nghĩ Dao Dao sẽ không đến, nhưng em đã mềm lòng.

Em đưa Bùi Hướng Cẩm nhỏ về nhà, giống như ngày trước, chỉ là lần này, em đứng ở phòng khách rất lâu, sau đó chỉ đi rót ly nước.

“Nhìn gì đấy?”

“Nhìn Sở Dao không thích tôi.”

Sở Dao không thích Bùi Hướng Cẩm.

“Không phải nói điều ước sinh nhật rất linh nghiệm sao? Tại sao mỗi năm tôi đều ước Sở Dao thích tôi, nhưng chưa từng linh nghiệm? Dao Dao, cho dù tôi có làm gì thì cậu cũng không thích tôi có đúng không?”

Đồ ngốc, Bùi Hướng Cẩm cậu là đồ ngốc.

Điều ước của cậu đã trở thành hiện thực từ lâu rồi, Sở Dao thích cậu, vô cùng vô cùng thích.

“Dao Dao, năm sau chúng ta kết hôn nhé

Dao Dao, 26 tuổi chúng ta kết hôn nhé?

Tôi thấy bước chân Sở Dao loạng choạng, bỏ đi như đang chạy trốn.

Tôi chạy theo ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy em đang ngồi khóc trong xe.

Em nức nở: “Ba năm, còn ba năm nữa. Sở Dao, mày nhất định phải kiên trì
15

Bùi Hướng Cẩm nhỏ đã biết chân tướng của mọi chuyện, chính vào ngày Tiền Lai và Quý Dương kết hôn, năm Bùi Hướng Cẩm nhỏ 28 tuổi.

Năm này, Sở Dao luôn trốn tránh cậu ấy, như thể chỉ cần nhìn thấy thì sẽ bỏ chạy.

Bùi Hướng Cẩm nhỏ chỉ có thể đứng trong dòng người tấp nập để nhìn em, cậu ấy đã quen với việc nhìn theo bóng lưng của em.

Và ngày Tiền Lai kết hôn, cậu đã đưa em về nhà.

Nửa đêm em bị sốt, nhưng vì uống quá nhiều rượu nên không thể uống thuốc, cậu chỉ có thể chườm khăn cho em.

Canh giữ bên cạnh em cả đêm, Bùi Hướng Cẩm nhỏ đã nhìn thấy bức thư đó.

Một bức thư đặt trong góc khuất nhất của giá sách.

Là tôi đã khiến cho cậu ấy chú ý tới bức thư đó, hai chúng tôi là cùng một người, cậu ấy có thể cảm nhận được cảm giác của tôi.

Cậu ấy đã nhìn thấy bức thư Dao Dao viết cho bản thân khi vừa trở về.

“Bùi Hướng Cẩm là tên cặn bã, anh ta rất xấu xa, mày phải ghét anh ta, mày vô cùng ghét anh ta, thế nên Sở Dao, mày nhất định phải rời xa anh ta, từ chối anh ta.”

Đây là câu đầu tiên trong bức thư, một câu ngắn gọn như thế đã chiếm hết trang giấy. Khi em viết câu này thì tôi đang ở bên cạnh nhìn, còn phản đối nói: Lấy một ví dụ đi, nói xem, sao anh lại đáng ghét rồi?

“Sở Dao, mày chỉ có một cơ hội để cứu Bùi Hướng Cẩm, mày nhất định phải kiên trì. Mục đích của mày khi đến đây là để Bùi Hướng Cẩm yên ổn sống qua tuổi 29, mày nhất định không được bỏ cuộc.”

“Bùi Hướng Cẩm là sự cứu rỗi của mày, anh ấy đã giúp đỡ mày nhiều như thế, còn lần này, chỉ có mày mới có thể cứu anh ấy. Ngày 20 tháng 5 năm 29 tuổi, mày nhất định phải để anh ấy yên ổn sống qua ngày đó.”

Một bức thư rất dài, dường như Dao Dao đã viết lại toàn bộ quá trình, em sợ bản thân mình sẽ quên mất, nay lại để cho cậu ấy nhìn thấy tất cả.

Bùi Hướng Cẩm nhỏ xem mãi, ngón tay dừng lại ở câu cuối cùng của bức thư.

“Bùi Hướng Cẩm phải sống thật tốt, Sở Dao mãi mãi thích Bùi Hướng Cẩm.”

“Hoá ra cậu thích tôi,” Cậu ấy lau nước mắt, ướt đẫm mu bàn tay, sau đó bật cười, lặp lại lời nói, “Sở Dao, cậu thích tôi.”

Cậu ấy đặt bức thư lại chỗ cũ.

“Sao tôi lại cần một gái nhỏ bé như cậu cứu.”

Cậu ấy đặt lên môi Sở Dao một nụ hôn, lưu luyến triền miên.

“C///hết vì cậu, tôi cam tâm tình nguyện.”
16

Ngày diễn ra hôn lễ của Tiền Lai là lần thứ hai của tuổi 28 mà cậu ấy có thể quang minh chính đại nhìn ngắm Sở Dao.

Cậu ấy luôn nhìn em, như thể nhìn thế nào cũng không đủ.

Trở về trong xe, cậu ấy nói: “Dao Dao, đã lâu không gặp.”

Đã lâu không gặp, kể từ 17 tuổi kiếp trước cho đến hiện tại.

“Bùi Hướng Cẩm.” Sở Dao gọi cậu ấy.

“Tôi dây.”

——Anh đây.

Tôi cũng đáp lại.

“Năm sau, cậu nhất định đừng xuất hiện bên cạnh tôi. Nếu như 30 tuổi, chỉ có thể là 30 tuổi, cậu trở về rồi thì chúng ta kết hôn nhé.”

Tôi nhìn thấy sự dịu dàng trong đáy mắt của Bùi Hướng Cẩm nhỏ, cậu ấy đã chuẩn bị sẵn sàng cho kết hoạch t//us//at và ngày 20 tháng 5 năm sau.

Nhưng cậu ấy vẫn nói: “Được.”

Năm 29 tuổi, Bùi Hướng Cẩm không đi tìm Sở Dao, cậu ấy làm theo ý muốn của Sở Dao, tránh xa em.

Cậu ấy chuyển tài sản sang tên Sở Dao, thu xếp ổn thỏa mọi thứ, bao gồm người thân, bạn bè và cả Sở Dao.

Bùi Hướng Cẩm nhỏ đã t//ự s//át, ch//ết vào ngày 20 tháng 5 năm cậu ấy 29 tuổi.

Sau khi cậu ấy ch//ết đi, tôi cảm nhận được cơ thể mình ngày càng nhẹ nhõm, có lẽ tôi cũng sắp tan biến rồi.

Tôi dùng toàn bộ sức lực để đi đến bên cạnh Sở Dao.

Em suy sụp khóc lóc, cuộn tròn trên giường nức nở, em đau đớn run rẩy.

“Bùi Hướng Cẩm.” Em khẽ gọi.

——Anh đây.

“Bùi Hướng Cẩm!” Em gọi thật to.

——Dao Dao, anh đây.

“Bùi Hướng Cẩm……” Em nghẹn ngào.

——Anh đây, Dao Dao.

——Dao Dao, anh không thể ở bên cạnh em nữa, ngày tháng sau này em phải ăn uống đầy đủ, ngủ ngon giấc. Mùa đông nhớ đeo cái nịt gối, đau chân thì dùng nước ấm để ngâm, không được để bụng đói.

——Dao Dao, đừng thích anh như thế nữa.

——Dao Dao, hãy quên anh.

——Dao Dao, hãy dũng cảm bước về phía trước, đừng bao giờ quay đầu.

——Bùi Hướng Cẩm mãi mãi thích Sở Dao.

(Hoàn)