Chương 4 - Mỗi Năm Điều Như Nhau
19
29 tuổi.
Không phải khoa trương, dường như mỗi một ngày tôi đều trải qua một cách kinh hoàng khiếp sợ.
Sáng sớm mỗi ngày khi thức dậy, chuyện đầu tiên tôi làm chính là đi kiểm tra điện thoại, xem xem có cuộc điện thoại nào bị bỏ lỡ hay không, có mười mấy tin nhắn Wechat hay không.
Thấy không có, tôi cũng nhẹ nhõm hơn.
Rất nhiều lần, tôi đã khóc đến tỉnh giấc, bởi vì mơ thấy ngày trước.
Ngày 20 tháng 5, 29 tuổi.
Tôi vẫn luôn không dám ngủ, cứ nhìn giao diện điện thoại, lướt xem tin nhắn Bùi Hướng Cẩm đã gửi mấy năm qua.
——Dao Dao, món gà xào cay tê của căn tin số 1 ở trường cậu cay lắm đấy, lúc gọi món cậu nhớ bảo dì bỏ ít ớt thôi nhé.
——Dao Dao, Quốc khánh rồi, cậu có muốn đi du lịch ở đâu không?
——Dao Dao, sinh nhật vui vẻ, là thiếu nữ 19 tuổi rồi, ngày tháng sau này phải luôn vui vẻ nhé.
——Dao Dao, chúc mừng năm mới, cho cậu xem pháo hoa tôi mua này.
——Dao Dao, phong cảnh ở thành phố D rất đẹp, ven bờ sông có cụ bà bán vòng chuông gió, lúc nào rảnh cậu có thể đến đó.
——Dao Dao……
——Dao Dao ……
Điện thoại hiện lên một dãy số, là số điện thoại trợ lý của Bùi Hướng Cẩm, trong điện thoại trợ lý đã nói rất nhiều, tôi không nghe rõ câu nào cả, nhưng cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Nước mắt của tôi rơi xuống.
Bùi Hướng Cẩm, anh không làm được.
20
Bùi Hướng Cẩm ch//ết rồi.
Ch//ết vào ngày 20 tháng 5 năm 29 tuổi.
Là kỷ niệm ngày cưới của tôi và anh ở kiếp trước.
Tại sao tôi chưa từng nói với người khác Bùi Hướng Cẩm không tốt?
Bởi vì anh ấy chưa từng làm chuyện gì xấu.
Tôi nói Bùi Hướng Cẩm là tra nam đi khách sạn cùng người con gái khác vào kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi, còn đánh tôi một đấm.
Lừa mọi người đấy.
Thế nào, đều bị lừa hết rồi chứ?
Bùi Hướng Cẩm sẽ không ngoại tình đâu, Bùi Hướng Cẩm sẽ không ngoại tình đâu.
Bùi Hướng Cẩm 29 tuổi vẫn thích Sở Dao như 17 tuổi, 23 tuổi, 26 tuổi.
Là tôi cố tình nói như thế.
Tôi muốn chọc Bùi Hướng Cẩm tức giận, để anh ấy nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại rồi ôm tôi vào lòng, hơi thở ấm áp phả lên cổ tôi, giận dỗi nói: “Sở Dao, em thử nói lại lần nữa anh không thích em xem!”
Bùi Hướng Cẩm rất kiêng kỵ tôi nói anh ấy không thích tôi, ngay cả đùa cũng không được.
Nguyên văn của anh ấy là: Không thể cho em nghĩ anh không thích em, tuyệt đối không thể, anh sợ một khi em xem là sự thật, thì một lần suy nghĩ đó sẽ làm em tổn thương.
Bởi vì tôi thiếu tình yêu thương, anh biết tôi cần quá nhiều tình yêu kín gió để bọc lấy trái tim tan vỡ. Thế nên anh ấy không tiết kiệm lời yêu thương với tôi, dùng hành động thực tế để biểu hiện tinh tế và sâu sắc hai chữ yêu tôi, ngay cả Quý Dương cũng nhịn không được mà nói anh ấy là chàng trai gương mẫu.
Nhưng, cứ như thế, Bùi Hướng Cẩm tốt đẹp như vậy, anh ấy ch//ết m//ất rồi.
Là Sở Dao, là tôi, chọn trở lại khách sạn lần đầu tiên chúng tôi ở cùng nhau để mặc sức một lần nữa.
Bùi Hướng Cẩm luôn dăm dắp nghe theo lời Sở Dao nói.
Cho dù hôm đó trời có mưa.
Trước khi đi tôi còn nói: “Em muốn ăn bún đậu.”
Bùi Hướng Cẩm ngồi trên ghế lái véo mặt tôi, cưng chiều: “Được, trở về sẽ mua.”
Sau đó tôi nói với anh ấy: “Thật sự là lần đầu tiên anh biểu hiện bình thường đấy.”
“Ồ, thế á?” Anh ấy điềm tĩnh nhìn tôi, “Vậy sao em còn khóc lóc xin tha?”
Quá cẩu huyết.
Chúng tôi đang ở trong xe thì một chiếc xe tải mất kiểm soát lao tới, Bùi Hướng Cẩm đánh vô lăng rồi ôm tôi vào lòng.
Tôi bị thương nặng, anh ấy t//ử vo//ng tại chỗ.
Tôi đang trên bờ vực của sự suy sụp, không thể chấp nhận chuyện này.
Tôi nhìn thấy Bùi Hướng Cẩm ở nhà xác, một……một người dung nhan lẫn lộn.
Đùa à, Bùi Hướng Cẩm rất để ý nhan sắc của mình, sao anh ấy lại xuất hiện trước mặt người khác với bộ dạng thế này.
“Bùi Hướng Cẩm.”
Tôi nhìn Bùi Hướng Cẩm, gọi tên anh, anh không nhìn tôi, cũng không trả lời tôi.
Đùa à, sao anh ấy lại phớt lờ tôi, sao Bùi Hướng Cẩm lại phớt lờ Sở Dao.
Đây không phải là Bùi Hướng Cẩm.
Tôi rời khỏi nhà xác, người sau lưng gọi tôi, là dáng vẻ hoảng sợ của Tiền Lai, cậu ấy hỏi tôi đi đâu?
Tôi nói, tôi đi tìm Bùi Hướng Cẩm.
Cậu ấy rơi nước mắt, rồi lại lau đi, lặp lại rất nhiều lần.
Cậu ấy nói: “Dao Dao, tớ biết cậu buồn, nhưng cậu đừng làm chuyện ngu ngốc, Bùi Hướng Cẩm đã dùng mạng của mình để bảo vệ cậu, cậu phải thay cậu ấy sống tiếp.”
Cậu ấy không biết, cậu ấy không hiểu.
Tôi không thể sống thiếu anh ấy.
Anh ấy là sự cứu rỗi của tôi, là nguồn sáng trong đời tôi, là anh ấy đã xé tan màn đêm để đưa tôi ra ánh sáng.
Sở Dao không thể sống thiếu Bùi Hướng Cẩm.
21
Sau này nghe nói thành phố Y có người biết đạo luân hồi, tôi tốn rất nhiều thời gian, có lẽ là một năm rưỡi mới liên lạc được với người này.
Tôi hỏi anh ta, mười triệu được không? Không được thì tăng thêm, hai triệu cũng được, năm triệu cũng được, toàn bộ tài sản của tôi cũng được.
Tôi cầu xin anh ta, xin anh ta cho tôi trở về quá khứ, không cần biết là ngày nào, chỉ cần trước khi xảy ra tai nạn giao thông thì tôi sẽ có thể cứu sống Bùi Hướng Cẩm.
Người đó nói con người đều có số phận của riêng mình, anh ấy nên ch//ết vào năm 29 tuổi.
Tôi không tin, dựa vào đâu, làm gì có vận mệnh, tôi cứ muốn thay đổi.
Người đó nói Bùi Hướng Cẩm vì tôi mà ch//ết, chỉ cần tôi ở bên cạnh anh ấy một ngày thì ngày đó anh ấy sẽ ch//ết.
Tôi hỏi anh ta hết cách rồi sao?
Anh ta xem xét, bói toán một lúc rồi nói có một cách có thể cứu sống anh ấy.
Đó chính là tôi rời xa anh ấy, từ chối anh ấy, ghét anh ấy.
Đợi qua sinh nhật 28 tuổi của anh ấy thì 29 tuổi sẽ có thể bình an vô sự.
Chỉ là, tôi sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của Bùi Hướng Cẩm, tôi sẽ mãi mãi mắc kẹt trong thế giới 17 đến 29 tuổi của anh ấy, mãi mãi lặp lại, mãi mãi phải rời xa anh ấy.
Tôi nói được, tôi đồng ý.
Đối với tôi thì đó không phải trừng phạt, mà là phần thưởng.
Cho dù chỉ có thể ở trong 12 năm này, nhưng tôi có thể từng năm một, hết lần này đến lần khác, nhìn Bùi Hướng Cẩm từ thiếu niên trở thành thanh niên.
Năm này rồi năm sau, mỗi năm đều như nhau, sống trong thế giới của Bùi Hướng Cẩm.
Nhưng tại sao, tại sao tôi lại thất bại?
Tại sao Bùi Hướng Cẩm lại ch//ết? Rõ ràng đã qua sinh nhật rồi mà, rõ ràng tôi đã rời xa anh ấy, tôi đã đẩy anh ấy ra xa rồi mà.
22
Tôi khóc đến tỉnh giấc, hai đoạn hồi ức đan xen trong đầu tôi, không thể phân biệt rõ.
Tôi tìm lại người đó, chất vấn anh ta tại sao lại như thế.
Người đó nói: “Cậu ấy nhìn thấy bức thư rồi.”
Bức thư ? Thư gì?
Mặt tôi trắng bệch.
Ban đầu khi trở về, vì để bản thân không bị hỗn loạn trong hai đoạn hồi ức mà quên đi mục đích ban đầu, tôi đã viết cho mình một bức thư tường thuật lại tất cả.
Anh ấy nhìn thấy rồi?
Từ khi nào?
“Năm cô trốn tránh cậu ấy, ngày Quý Dương và Tiền Lai kết hôn.”
Năm tôi trốn tránh anh, anh ấy đã đến sân bay đón tôi khi tôi trở về, đã đưa tôi về nhà, ở dưới nhà tôi đến tận đêm khuya.
Không để tôi nhận ra.
Chỉ một lần như thế, sau bữa tiệc, tôi bị Tiền Lai chuốc say, là Bùi Hướng Cẩm đã đưa tôi về nhà.
Khi đó tôi còn nói: Bùi Hướng Cẩm, cậu tránh xa tôi ra.
Anh ấy ôm tôi, ôm rất chặt, cầu xin tôi đừng đẩy anh ấy ra xa nữa.
Hoá ra là ngày đó, anh ấy đã nhìn thấy bức thư của tôi.
“Là cậu ấy đã chọn ch//ết đi để cô rời khỏi vòng lặp, tiếp tục sống cuộc sống bình thường.”
Cuộc sống bình thường?
Không có anh ấy thì lấy đâu ra cuộc sống bình thường?
Tôi ngã xuống đất, một tia sét loé qua, có lẽ trời đã đổ mưa.
Hoá ra là tôi, là tôi, là tôi.
Lại là tôi hại ch//ết anh ấy.
“Bạn Sở Dao, ngày mai gặp, ngủ ngon nhé.”
“Bạn Sở Dao, cậu cười lên thì xinh hơn.”
“Dao Dao, tôi thích cậu, hai năm rồi.”
“Dao Dao, sinh nhật vui vẻ.”
“Dao Dao, tôi lại thích cậu thêm một năm nữa rồi.”
“Sao cậu biết, tôi ở lại trong nước thì không phải là cuộc sống tốt đẹp?”
“Giấy hôn thú ngồi hơi xa, có thể chụp lại không?”
“Dao Dao, năm sau chúng ta kết hôn nhé?”
“Đang nhìn gì đấy?”
“Nhìn Sở Dao không thích tôi.”
“Không phải nói điều ước sinh nhật rất linh nghiệm sao? Tại sao mỗi năm tôi đều ước Sở Dao thích tôi, mà chưa từng linh nghiệm?”
“Dao Dao, bất kể tôi có làm gì thì cậu cũng không thích tôi có đúng không?”
“Bùi Hướng Cẩm.” Tôi khẽ gọi.
“Bùi Hướng Cẩm!” Tôi gọi thật to.
“Bùi Hướng Cẩm……” Tôi nghẹn ngào.
Nổi đau như cơn sóng thần, bốn phương tám hướng ập tới, tôi ôm ngực cuộn tròn trên mặt đất, toàn thân lạnh toát, dường như giây tiếp theo sẽ ngạt thở.
Tôi há miệng, không thể nói ra tiếng.
Đau quá, Bùi Hướng Cẩm, em đau quá.
Bùi Hướng Cẩm, Bùi Hướng Cẩm, Bùi Hướng Cẩm.
Không còn nữa, Bùi Hướng Cẩm không còn nữa rồi.
Không còn Bùi Hướng Cẩm, tôi mất Bùi Hướng Cẩm rồi, tôi sẽ không còn Bùi Hướng Cẩm nữa.
Không còn ai dịu dàng quyến luyến nói với tôi “anh đây” nữa rồi.
Tôi phải sống trong thế giới không có Bùi Hướng Cẩm năm này qua năm khác, mỗi năm đều như nhau.
Bùi Hướng Cẩm.
Bùi Hướng Cẩm.
(Hoàn)
____________
29 tuổi.
Không phải khoa trương, dường như mỗi một ngày tôi đều trải qua một cách kinh hoàng khiếp sợ.
Sáng sớm mỗi ngày khi thức dậy, chuyện đầu tiên tôi làm chính là đi kiểm tra điện thoại, xem xem có cuộc điện thoại nào bị bỏ lỡ hay không, có mười mấy tin nhắn Wechat hay không.
Thấy không có, tôi cũng nhẹ nhõm hơn.
Rất nhiều lần, tôi đã khóc đến tỉnh giấc, bởi vì mơ thấy ngày trước.
Ngày 20 tháng 5, 29 tuổi.
Tôi vẫn luôn không dám ngủ, cứ nhìn giao diện điện thoại, lướt xem tin nhắn Bùi Hướng Cẩm đã gửi mấy năm qua.
——Dao Dao, món gà xào cay tê của căn tin số 1 ở trường cậu cay lắm đấy, lúc gọi món cậu nhớ bảo dì bỏ ít ớt thôi nhé.
——Dao Dao, Quốc khánh rồi, cậu có muốn đi du lịch ở đâu không?
——Dao Dao, sinh nhật vui vẻ, là thiếu nữ 19 tuổi rồi, ngày tháng sau này phải luôn vui vẻ nhé.
——Dao Dao, chúc mừng năm mới, cho cậu xem pháo hoa tôi mua này.
——Dao Dao, phong cảnh ở thành phố D rất đẹp, ven bờ sông có cụ bà bán vòng chuông gió, lúc nào rảnh cậu có thể đến đó.
——Dao Dao……
——Dao Dao ……
Điện thoại hiện lên một dãy số, là số điện thoại trợ lý của Bùi Hướng Cẩm, trong điện thoại trợ lý đã nói rất nhiều, tôi không nghe rõ câu nào cả, nhưng cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Nước mắt của tôi rơi xuống.
Bùi Hướng Cẩm, anh không làm được.
20
Bùi Hướng Cẩm ch//ết rồi.
Ch//ết vào ngày 20 tháng 5 năm 29 tuổi.
Là kỷ niệm ngày cưới của tôi và anh ở kiếp trước.
Tại sao tôi chưa từng nói với người khác Bùi Hướng Cẩm không tốt?
Bởi vì anh ấy chưa từng làm chuyện gì xấu.
Tôi nói Bùi Hướng Cẩm là tra nam đi khách sạn cùng người con gái khác vào kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi, còn đánh tôi một đấm.
Lừa mọi người đấy.
Thế nào, đều bị lừa hết rồi chứ?
Bùi Hướng Cẩm sẽ không ngoại tình đâu, Bùi Hướng Cẩm sẽ không ngoại tình đâu.
Bùi Hướng Cẩm 29 tuổi vẫn thích Sở Dao như 17 tuổi, 23 tuổi, 26 tuổi.
Là tôi cố tình nói như thế.
Tôi muốn chọc Bùi Hướng Cẩm tức giận, để anh ấy nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại rồi ôm tôi vào lòng, hơi thở ấm áp phả lên cổ tôi, giận dỗi nói: “Sở Dao, em thử nói lại lần nữa anh không thích em xem!”
Bùi Hướng Cẩm rất kiêng kỵ tôi nói anh ấy không thích tôi, ngay cả đùa cũng không được.
Nguyên văn của anh ấy là: Không thể cho em nghĩ anh không thích em, tuyệt đối không thể, anh sợ một khi em xem là sự thật, thì một lần suy nghĩ đó sẽ làm em tổn thương.
Bởi vì tôi thiếu tình yêu thương, anh biết tôi cần quá nhiều tình yêu kín gió để bọc lấy trái tim tan vỡ. Thế nên anh ấy không tiết kiệm lời yêu thương với tôi, dùng hành động thực tế để biểu hiện tinh tế và sâu sắc hai chữ yêu tôi, ngay cả Quý Dương cũng nhịn không được mà nói anh ấy là chàng trai gương mẫu.
Nhưng, cứ như thế, Bùi Hướng Cẩm tốt đẹp như vậy, anh ấy ch//ết m//ất rồi.
Là Sở Dao, là tôi, chọn trở lại khách sạn lần đầu tiên chúng tôi ở cùng nhau để mặc sức một lần nữa.
Bùi Hướng Cẩm luôn dăm dắp nghe theo lời Sở Dao nói.
Cho dù hôm đó trời có mưa.
Trước khi đi tôi còn nói: “Em muốn ăn bún đậu.”
Bùi Hướng Cẩm ngồi trên ghế lái véo mặt tôi, cưng chiều: “Được, trở về sẽ mua.”
Sau đó tôi nói với anh ấy: “Thật sự là lần đầu tiên anh biểu hiện bình thường đấy.”
“Ồ, thế á?” Anh ấy điềm tĩnh nhìn tôi, “Vậy sao em còn khóc lóc xin tha?”
Quá cẩu huyết.
Chúng tôi đang ở trong xe thì một chiếc xe tải mất kiểm soát lao tới, Bùi Hướng Cẩm đánh vô lăng rồi ôm tôi vào lòng.
Tôi bị thương nặng, anh ấy t//ử vo//ng tại chỗ.
Tôi đang trên bờ vực của sự suy sụp, không thể chấp nhận chuyện này.
Tôi nhìn thấy Bùi Hướng Cẩm ở nhà xác, một……một người dung nhan lẫn lộn.
Đùa à, Bùi Hướng Cẩm rất để ý nhan sắc của mình, sao anh ấy lại xuất hiện trước mặt người khác với bộ dạng thế này.
“Bùi Hướng Cẩm.”
Tôi nhìn Bùi Hướng Cẩm, gọi tên anh, anh không nhìn tôi, cũng không trả lời tôi.
Đùa à, sao anh ấy lại phớt lờ tôi, sao Bùi Hướng Cẩm lại phớt lờ Sở Dao.
Đây không phải là Bùi Hướng Cẩm.
Tôi rời khỏi nhà xác, người sau lưng gọi tôi, là dáng vẻ hoảng sợ của Tiền Lai, cậu ấy hỏi tôi đi đâu?
Tôi nói, tôi đi tìm Bùi Hướng Cẩm.
Cậu ấy rơi nước mắt, rồi lại lau đi, lặp lại rất nhiều lần.
Cậu ấy nói: “Dao Dao, tớ biết cậu buồn, nhưng cậu đừng làm chuyện ngu ngốc, Bùi Hướng Cẩm đã dùng mạng của mình để bảo vệ cậu, cậu phải thay cậu ấy sống tiếp.”
Cậu ấy không biết, cậu ấy không hiểu.
Tôi không thể sống thiếu anh ấy.
Anh ấy là sự cứu rỗi của tôi, là nguồn sáng trong đời tôi, là anh ấy đã xé tan màn đêm để đưa tôi ra ánh sáng.
Sở Dao không thể sống thiếu Bùi Hướng Cẩm.
21
Sau này nghe nói thành phố Y có người biết đạo luân hồi, tôi tốn rất nhiều thời gian, có lẽ là một năm rưỡi mới liên lạc được với người này.
Tôi hỏi anh ta, mười triệu được không? Không được thì tăng thêm, hai triệu cũng được, năm triệu cũng được, toàn bộ tài sản của tôi cũng được.
Tôi cầu xin anh ta, xin anh ta cho tôi trở về quá khứ, không cần biết là ngày nào, chỉ cần trước khi xảy ra tai nạn giao thông thì tôi sẽ có thể cứu sống Bùi Hướng Cẩm.
Người đó nói con người đều có số phận của riêng mình, anh ấy nên ch//ết vào năm 29 tuổi.
Tôi không tin, dựa vào đâu, làm gì có vận mệnh, tôi cứ muốn thay đổi.
Người đó nói Bùi Hướng Cẩm vì tôi mà ch//ết, chỉ cần tôi ở bên cạnh anh ấy một ngày thì ngày đó anh ấy sẽ ch//ết.
Tôi hỏi anh ta hết cách rồi sao?
Anh ta xem xét, bói toán một lúc rồi nói có một cách có thể cứu sống anh ấy.
Đó chính là tôi rời xa anh ấy, từ chối anh ấy, ghét anh ấy.
Đợi qua sinh nhật 28 tuổi của anh ấy thì 29 tuổi sẽ có thể bình an vô sự.
Chỉ là, tôi sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của Bùi Hướng Cẩm, tôi sẽ mãi mãi mắc kẹt trong thế giới 17 đến 29 tuổi của anh ấy, mãi mãi lặp lại, mãi mãi phải rời xa anh ấy.
Tôi nói được, tôi đồng ý.
Đối với tôi thì đó không phải trừng phạt, mà là phần thưởng.
Cho dù chỉ có thể ở trong 12 năm này, nhưng tôi có thể từng năm một, hết lần này đến lần khác, nhìn Bùi Hướng Cẩm từ thiếu niên trở thành thanh niên.
Năm này rồi năm sau, mỗi năm đều như nhau, sống trong thế giới của Bùi Hướng Cẩm.
Nhưng tại sao, tại sao tôi lại thất bại?
Tại sao Bùi Hướng Cẩm lại ch//ết? Rõ ràng đã qua sinh nhật rồi mà, rõ ràng tôi đã rời xa anh ấy, tôi đã đẩy anh ấy ra xa rồi mà.
22
Tôi khóc đến tỉnh giấc, hai đoạn hồi ức đan xen trong đầu tôi, không thể phân biệt rõ.
Tôi tìm lại người đó, chất vấn anh ta tại sao lại như thế.
Người đó nói: “Cậu ấy nhìn thấy bức thư rồi.”
Bức thư ? Thư gì?
Mặt tôi trắng bệch.
Ban đầu khi trở về, vì để bản thân không bị hỗn loạn trong hai đoạn hồi ức mà quên đi mục đích ban đầu, tôi đã viết cho mình một bức thư tường thuật lại tất cả.
Anh ấy nhìn thấy rồi?
Từ khi nào?
“Năm cô trốn tránh cậu ấy, ngày Quý Dương và Tiền Lai kết hôn.”
Năm tôi trốn tránh anh, anh ấy đã đến sân bay đón tôi khi tôi trở về, đã đưa tôi về nhà, ở dưới nhà tôi đến tận đêm khuya.
Không để tôi nhận ra.
Chỉ một lần như thế, sau bữa tiệc, tôi bị Tiền Lai chuốc say, là Bùi Hướng Cẩm đã đưa tôi về nhà.
Khi đó tôi còn nói: Bùi Hướng Cẩm, cậu tránh xa tôi ra.
Anh ấy ôm tôi, ôm rất chặt, cầu xin tôi đừng đẩy anh ấy ra xa nữa.
Hoá ra là ngày đó, anh ấy đã nhìn thấy bức thư của tôi.
“Là cậu ấy đã chọn ch//ết đi để cô rời khỏi vòng lặp, tiếp tục sống cuộc sống bình thường.”
Cuộc sống bình thường?
Không có anh ấy thì lấy đâu ra cuộc sống bình thường?
Tôi ngã xuống đất, một tia sét loé qua, có lẽ trời đã đổ mưa.
Hoá ra là tôi, là tôi, là tôi.
Lại là tôi hại ch//ết anh ấy.
“Bạn Sở Dao, ngày mai gặp, ngủ ngon nhé.”
“Bạn Sở Dao, cậu cười lên thì xinh hơn.”
“Dao Dao, tôi thích cậu, hai năm rồi.”
“Dao Dao, sinh nhật vui vẻ.”
“Dao Dao, tôi lại thích cậu thêm một năm nữa rồi.”
“Sao cậu biết, tôi ở lại trong nước thì không phải là cuộc sống tốt đẹp?”
“Giấy hôn thú ngồi hơi xa, có thể chụp lại không?”
“Dao Dao, năm sau chúng ta kết hôn nhé?”
“Đang nhìn gì đấy?”
“Nhìn Sở Dao không thích tôi.”
“Không phải nói điều ước sinh nhật rất linh nghiệm sao? Tại sao mỗi năm tôi đều ước Sở Dao thích tôi, mà chưa từng linh nghiệm?”
“Dao Dao, bất kể tôi có làm gì thì cậu cũng không thích tôi có đúng không?”
“Bùi Hướng Cẩm.” Tôi khẽ gọi.
“Bùi Hướng Cẩm!” Tôi gọi thật to.
“Bùi Hướng Cẩm……” Tôi nghẹn ngào.
Nổi đau như cơn sóng thần, bốn phương tám hướng ập tới, tôi ôm ngực cuộn tròn trên mặt đất, toàn thân lạnh toát, dường như giây tiếp theo sẽ ngạt thở.
Tôi há miệng, không thể nói ra tiếng.
Đau quá, Bùi Hướng Cẩm, em đau quá.
Bùi Hướng Cẩm, Bùi Hướng Cẩm, Bùi Hướng Cẩm.
Không còn nữa, Bùi Hướng Cẩm không còn nữa rồi.
Không còn Bùi Hướng Cẩm, tôi mất Bùi Hướng Cẩm rồi, tôi sẽ không còn Bùi Hướng Cẩm nữa.
Không còn ai dịu dàng quyến luyến nói với tôi “anh đây” nữa rồi.
Tôi phải sống trong thế giới không có Bùi Hướng Cẩm năm này qua năm khác, mỗi năm đều như nhau.
Bùi Hướng Cẩm.
Bùi Hướng Cẩm.
(Hoàn)
____________