Chương 9 - Minh Nguyệt Quang

Rảo bước giữa dòng người xuôi ngược, Tịch Minh Nguyệt thản nhiên ăn kẹo hồ lô một cách thích thú. Trước đây, nàng chỉ nhìn thấy nó trên phim ảnh và từng mơ ước được ăn thử dù chỉ một lần.

-        Lâm Thụy ca ca, huynh cũng ăn đi. – Nàng đưa một xiên kẹo cho người bên cạnh, mời mọc.

-        Cho muội cả, ta không ăn đâu. – Lâm Thụy đáp gọn.

-        Huynh ngại vì đang trên phố à? Huynh yên tâm, họ đâu biết huynh là Bình vương gia, nào, há miệng ra.

Tịch Minh Nguyệt vừa nói vừa nhanh tay nâng xiên kẹo đỏ lên miệng Lâm Thụy khiến chàng sững sờ hết cả đỗi. Thế nhưng, vì nàng cứ năn nỉ mãi nên chàng đành chiều ý, mở miệng cắn lấy một viên.

Vị ngọt thanh khó cưỡng khiến Lâm Thụy bồi hồi nhớ lại lúc bé, mỗi lần phụ thân chinh chiến sa trường trở về đều dắt chàng ra phố và mua cho chàng ăn, ông bảo muốn con mình thật khỏe mạnh và gặp nhiều may mắn trong đời.

Đến từng tuổi này, chàng mới nhận thấy may mắn là những lần thoát khỏi lưỡi hái tử thần trong gang tấc khi xông pha trận mạc và hiện tại là có được một muội muội rất đáng yêu.

Cuối cùng thì, cũng không thể để Tịch Minh Nguyệt chốc chốc lại đút cho mình nên Lâm Thụy đón lấy cây kẹo từ nàng và thủng thẳng vừa ăn vừa bước.

Ngày mai, chàng phải đi rồi, lần này, chưa biết lâu hay mau mới trở về. Xem ra, chàng phải dặn dò lại hai nữ tỳ mới được, muội muội này hiếu động, lanh lẹ quá thể, tối ngày trèo cửa leo tường, nếu canh không kỹ, e có ngày cũng xảy ra chuyện.

-        Lâm Thụy ca ca, vì sao gọi cái này là kẹo hồ lô? Muội trông nó chẳng giống hồ lô chút nào? – Tịch Minh Nguyệt quay sang nhìn người bên cạnh, tò mò hỏi.

-        À. Vốn ban đầu một xiên kẹo chỉ có hai trái táo gai thôi, trái nhỏ ở trên, trái to bên dưới, trông giống cái hồ lô. Sau này thì họ xiên thêm vào nhiều một chút. Nếu không thì muội ăn mấy xiên mới đủ chứ?

Nghe Lâm Thụy điềm đạm giải thích mà Tịch Minh Nguyệt ngỡ như chàng đang xỏ xiên mình vậy, nàng đâu có ăn nhiều, ban nãy lấy hai xâu là để cho hai người, tại chàng rút thêm hai xâu nữa nên giờ nàng mới ăn trọn ba xâu cho khỏi phí của chứ nào phải nàng tham ăn.

-        Muội ăn những ba xiên mà còn buồn ư? Lý ra muội phải vui chứ nhỉ? – Lâm Thụy ghé tai nàng, khẽ hỏi nhỏ vì thấy cái mặt sát cạnh bí xị.

-        Ai nói với huynh ăn kẹo hồ lô sẽ vui chứ?

Gương mặt lạnh của vị vương gia nhẹ nở một nụ cười và chậm rãi kể cho người đang sóng bước nghe về sự xuất hiện của kẹo hồ lô. Rằng thuở xưa, trong cung có một vị phi tần rất được nhà vua sủng ái nhưng chẳng hiểu sao nàng ấy đột nhiên chẳng nói chẳng rằng, buồn bã suốt ngày. Tuy các thái ý đã cố gắng tìm hết mọi cách nhưng cũng không tài nào chữa được căn bệnh lạ lùng này.

Hoàng thượng đau lòng, dán cáo thị khắp nơi, cốt tìm được người có thể chữa bệnh cho người trong mộng. Mãi đến một hôm nọ, bỗng đâu có một vị thần y dân gian đã xé cáo thị và được đưa vào cung.

Phương thuốc của ông ta là nhúng mười quả táo gai vào nước đường đun nóng và cho bệnh nhân dùng vào trước mỗi bữa ăn. Kết quả chỉ sau mười bốn ngày vị phi tần kia đã cười nói, vui vẻ bình thường. Từ đó, bài thuốc này trở thành món ăn lưu truyền trong dân gian, đến tận bây giờ.

-        Muội không ngờ, huynh còn biết kể chuyện. – Nàng mỉm cười, cất tiếng.

Thấy nàng tươi tỉnh, Lâm Thụy cũng bớt lo. Đi đâu thêm chừng mươi bước, chàng nói cho nàng nghe rằng mình sắp phải dẫn binh dẹp loạn, chưa biết khi nào sẽ quay về.

Vì đang đóng vai muội muội tốt, thành thử Tịch Minh Nguyệt phải tỏ ra vẻ bùi ngùi tiếc nuối, dặn dò đủ điều. Nàng có ngờ đâu, bản thân chỉ diễn xuất thôi mà khiến cho ai kia cảm động vô cùng.

Lâm Thụy cứ ngỡ nàng quan tâm mình thật. Mấy năm nay, chàng và phụ thân đi, chẳng ai căn dặn hay lo lắng gì cả bởi có còn người thân nào ở nhà ngóng trông đâu.

Về tới vương phủ, Tịch Minh Nguyệt chạy thẳng vào phòng và nằm bẹp xuống giường vì quá mệt mỏi. Chiêu Dao lẫn Chiêu Dung đều trố mắt ngạc nhiên bởi cả hai đều tưởng quận chúa ngủ trong phòng.

Sáng nay quận chúa ăn uống xong thì bảo muốn nằm thêm nên trở vô và cấm không ai được quấy rầy, ấy mà chẳng hiểu người lẻn đi lúc nào.

-        Vương gia. – Hai tỷ muội họ Chiêu đồng loạt cúi chào khi thấy Lâm Thụy xuất hiện.

-        Các ngươi sau này canh chừng quận chúa kỹ một chút. Quận chúa muốn đi đâu thì phải có một trong hai đi theo bảo vệ, có hiểu chưa? – Chàng nghiêm giọng ra lệnh.

-        Vâng, thưa vương gia, là chúng nô tỳ đã quá sơ suất, xin vương gia tha tội. – Chiêu Dao thay mặt đáp lời.

Trong khi hai tỳ nữ vẫn đang cúi đầu thì Lâm Thụy đã dời bước đi. Lát nữa, chàng phải cùng La Mộc đến quân doanh, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để ngày mai xuất phát.

Vì Chu Gia tướng quân đảm nhiệm việc dẫn binh trấn áp biên cương phía Nam nên buộc lòng phải chia đôi cánh quân làm hai nửa.

Tuy liên tục chiêu mộ, tuyển binh lính hằng năm nhưng số binh sĩ tử chiến sa trường cũng không ít. Mỗi khi có biến đến từ các phía, chia nhỏ lực lượng ra thì càng thêm khó khăn cho tướng lĩnh đầu đoàn.