Chương 8 - Minh Nguyệt Quang
Câu nói của Trình Yên Chi đã cứu Tịch Minh Nguyệt khỏi tình huống khó xử. Chợt nhớ còn có tiểu thư nhà Trình thái úy ở đây nên Lâm Thụy thôi không chất vấn tiểu muội nữa, nhanh chóng giới thiệu để đôi bên chào hỏi cho phải phép.
- Trình tiểu thư, muội ấy tên Minh Nguyệt, là muội muội của bản vương. Nguyệt nhi, còn đây là Trình tiểu thư, ái nữ của Trình thái úy.
- A… vâng, chào… Trình tiểu thư.
- Quận chú đã cải nam trang mà trông vẫn xinh đẹp như vậy.
Lời khen ngợi từ vị tiểu thư quyền quý khiến Tịch Mịch Nguyệt sướng rân cả người. Dáng điệu thanh nhã cùng gương mặt đẹp, phảng phất nét hoài niệm của Trình Yên Chi làm nàng cũng đôi chút bối rối dù rằng mang thân nữ tử.
Xét qua xét lại thì nàng ấy cùng Lâm Thụy trông rất có tướng phu thê, đoán chừng đây là một cặp trời sinh, xứng lừa vừa đôi, không hơn chẳng kém.
Tiếp đó, Lâm Thụy bảo tỳ nữ Lạc nhi đưa Trình Yên Chi lên xe ngựa và lệnh cho La Mộc hộ tống Trình tiểu thư về phủ thái úy an toàn, còn chàng cùng tiểu muội sẽ đi bộ về vương phủ.
Lúc xe ngựa lướt qua một đoạn, Trình Yên Chi khẽ đưa tay vén bức rèm che thì thấy hai huynh muội nhà họ Lâm vẫn chưa kiễng chân bước nào, trông bộ dạng của quận chúa kia dường như là đang bị mắng, đầu nàng ấy cúi gầm, hai tay đan vào nhau.
Nhìn họ như vậy, Trình Yên Chi đột nhiên có chút ghanh tị len lỏi trong tim. Bình vương gia uy dũng trước giờ lạnh lùng, chẳng mặn mà nữ sắc, chỉ biết đến gươm đao, nếu không phải cha nàng là thái úy của Ân Nam thì ban nãy hẳn Lâm Thụy cũng ngó lơ rồi, có đâu ân cần han hỏi, còn cho mượn cả xe cả người về phủ.
Vốn nàng chỉ định ra phố dạo chơi, mua ít hoa quả nên mang theo mỗi một tỳ nữ, nào ngờ xảy ra chuyện, lại được người trong mộng để tâm. Có điều, Lâm Thụy quá khách sáo, dẫu biết phép tắc là phải thế nhưng nàng vẫn thích cách mà chàng đối xử với quận chúa hơn, như thế mới là chân tâm, chân tình, thật lòng, thật ý lo lắng.
- Sao muội cứ nhìn mũi giày mãi thế? Ta đang hỏi muội mà? Muội lấy y phục này ở đâu? Sao ra phố mà không đưa Chiêu Dao, Chiêu Dung đi cùng? – Lâm Thụy dư hơi nên hỏi luôn một tràng dài.
- Muội… muội ăn trộm đồ của huynh. Bên tiệm may giao tới vương phủ, muội thấy nên lấy một bộ, cắt lên, may lại. Chiêu Dao và Chiêu Dung không biết muội đi đâu. Muội làm con nộm giả ngủ trong phòng. – Tịch Minh Nguyệt lí nhí khai tuốt luốt hết mọi chuyện.
- Nguyệt nhi, có phải muội sống trong vương phủ chưa quen, thấy bí bách và buồn đúng không?
Giọng điệu Lâm Thụy đột nhiên dịu dàng khiến Tịch Minh Nguyệt cứ ngỡ người nào nhập vào xác chàng. Nếu nàng đoán không lầm thì khi có mặt người ngoài, chàng sẽ thái độ gắt gao nếu nàng làm sai, còn nếu chỉ có hai huynh muội họ, chàng liền biến thành một vị huynh trưởng rất mực cưng chiều muội muội.
Cơ mà chàng đã tự đưa ra cái lý do gỡ rối hoàn hảo thế này thì tội gì nàng không hùa theo. Nghĩ thế, nàng liền ủ dột gật đầu, làm ra cái bộ mặt thảm hại, tội nghiệp.
Thực tế xem chừng chẳng giống phim ảnh chút nào, ví như trong phim thì Lâm Thụy ắt sẽ không tài nào nhận ra nàng được, các nhân vật thường nói như đinh đóng cột rằng “dù ngươi có biến thành tro bụi thì ta cũng nhận ra ngươi”, ấy mà khi nam giả nữ, hoặc nữ giả nam liền ngu ngơ chẳng thể phát hiện. Còn Bình vương gia đây, liếc một cái đã biết là nàng.
- Nào, đi theo ta, ta dẫn muội dạo phố một vòng.
Nói rồi, Lâm Thụy nắm tay Tịch Minh Nguyệt kéo đi rất tự nhiên, đâu để ý người bên cạnh mặt đỏ bừng như trái cà chua.
Tình cảm chàng dành cho nàng là tình huynh muội ruột thịt, những đụng chạm thế này đương nhiên thấy bình thường, còn nàng thì biết rõ đôi bên đâu cùng chung huyết thống, bị một nam nhân lạ nắm tay, nắm chân, nàng đương nhiên vừa run vừa hồi hộp rồi.
Ở thời hiện đại, nàng vẫn chưa lần va chạm với người khác giới, khó trách biểu hiện thái quá.
- Lâm Thụy ca ca, muội muốn ăn kẹo hồ lô. – Tịch Minh Nguyệt dừng bước ngay gian hàng bán kẹo, cất tiếng.
- Được, muội muốn bao nhiêu thì cứ lấy. – Lâm Thụy gật đầu, buông tay.
- Nhưng tiền của muội mất hết rồi. – Nàng xụ mặt.
- Không sao, ta mua cho muội.
Dứt lời, Lâm Thụy đưa tay lên thắt lưng, thế nhưng lại thấy trống không, chợt nhớ tiền nằm hết ở chỗ La Mộc, chàng mím môi thở dài một tiếng. Xưa nay, mỗi lần ra ngoài, toàn là La Mộc giữ tiền, chàng không bao giờ mua đồ linh tinh vụn vặt nên nào có mang theo đâu, riết thành thói quen.
Trông huynh trưởng ngập ngừng thế kia, Tịch Minh Nguyệt nhanh trí nhận ra vương gia cao cao tại thượng cũng cùng cảnh túi rỗng giống mình. Sợ chàng khó xử, nàng vội trả lại hết hai xâu kẹo cho người bán hàng và giục chàng mau đi.
- Ông chủ, có thể giữ miếng ngọc này thế kẹo không? Ta sẽ quay lại và đưa tiền chuộc sau. – Lâm Thụy một tay giữ nàng lại, một tay tháo miếng ngọc màu xanh lục, đưa cho ông chủ xem.
- Đương nhiên là được, cả gian hàng nhà lão chẳng là gì so với miếng ngọc quý này, lão sẽ cất giữ cẩn thận và chờ công tử quay lại. – Ông chủ gật đầu, đón lấy và nâng niu ngắm nghía.
Tuy Tịch Minh Nguyệt một hai trả lại hồ lô, thôi không ăn nữa vì thấy Lâm Thụy thế chấp miếng ngọc quý giá thật chẳng đáng nhưng chàng thì cứ nhất quyết làm như ý mình, rút thêm hai cây kẹo nữa trao cho nàng và lôi trượt đi trước con mắt trợn tròn của ông bán kẹo.