Chương 4 - Mì Trắng Và Chú Hổ Bí Ẩn
6
Tôi theo anh Hổ và dì dịu dàng lên một chiếc mô-tô đen rất ngầu.
Dì dịu dàng ôm chặt tôi trong lòng, lưng anh Hổ rất rộng, rất ấm, chắn hết mọi cơn gió.
Chúng tôi đến một khu chung cư rất lớn, đẹp hơn gấp nhiều lần cái khu tập thể cũ nát mà tôi từng sống.
Nhà của họ, rộng và sáng rực rỡ.
Dì dịu dàng dẫn tôi vào một căn phòng, bật đèn lên. Tôi thấy một chiếc giường nhỏ trải ga màu hồng, một chiếc bàn học màu trắng, còn có một tủ quần áo thật to.
Trên tường còn dán những hình dạ quang hình ngôi sao và mặt trăng.
“Miêu Miêu, dì tên là Lâm Duyệt, con có thể gọi là dì Duyệt Duyệt. Còn chú ấy tên là Chu Phóng, con gọi là chú Chu nhé.”
“Miêu Miêu, đây là phòng của con. Từ giờ, con sẽ sống ở đây.”
Giọng dì Duyệt Duyệt ngọt như kẹo bông.
“Dì Duyệt Duyệt… chú Hổ…”Tôi lí nhí gọi.
Dì Duyệt Duyệt bật cười khúc khích.
“Đúng rồi, chú Hổ đó.”
Dì Duyệt Duyệt cười thật đẹp.
Phòng của tôi sao?
Tôi luôn ngủ trong căn phòng chứa đồ đầy bụi và lộn xộn.
Tôi rón rén bước vào, không dám tin, đưa tay sờ thử chiếc giường mềm mại ấy.
Dì Duyệt Duyệt lại mở tủ quần áo ra, bên trong treo đầy váy vóc xinh xắn, đủ mọi màu sắc.
Phòng tắm có vòi sen mà tôi chưa từng thấy bao giờ, có thể phun ra rất nhiều nước nóng.
Dì Duyệt Duyệt gội đầu cho tôi, thơm thơm. Khi dì lau người cho tôi, nhìn thấy những vết bầm tím xanh đỏ khắp cánh tay và chân tôi.
Bàn tay dì khựng lại, khóe mắt lập tức đỏ hoe.
Dì không nói gì, chỉ lấy thuốc mỡ, từng chút từng chút, nhẹ nhàng thoa lên cho tôi.
Lạnh lạnh, rất dễ chịu.
Tối hôm đó, tôi ăn được bữa cơm thịnh soạn nhất trong đời.
Có sườn kho, cánh gà, còn có món trứng xào cà chua mà tôi thích nhất.
Tối đến, tôi nằm trên chiếc giường mới của mình, ôm chiếc cặp màu hồng, vẫn cảm thấy như đang mơ.
Tôi lén véo má mình một cái.
Đau quá.
Là thật.
Tôi thật sự đã có một ngôi nhà mới.
7
Chú Hổ và dì Duyệt Duyệt đối xử với tôi rất tốt, tốt đến mức giống như trong mơ.
Hộ khẩu của tôi, nhờ sự giúp đỡ của chú Chu Phóng, rất nhanh đã làm xong.
Tôi có một cái tên mới, là Chu Miêu Miêu. Dì Duyệt Duyệt nói, mong tôi sẽ lớn lên như một cây non, khỏe mạnh và vươn cao.
Tôi đã trở thành một học sinh tiểu học thực thụ, có danh phận, có hồ sơ học sinh đàng hoàng.
Chỉ là, trong căn nhà này, có một căn phòng… vĩnh viễn luôn khóa kín.
Căn phòng đó nằm ngay cạnh phòng ngủ của tôi.
Một lần, tôi thấy dì Duyệt Duyệt từ bên trong bước ra, mắt đỏ hoe, như vừa mới khóc.
Tôi rất tò mò, nhưng không dám hỏi.
Cho đến một ngày, tan học về, tôi phát hiện cánh cửa phòng đó hé mở. Không hiểu sao, tôi khẽ đẩy cửa bước vào.
Bên trong, cách bài trí cũng giống phòng tôi, toàn màu hồng. Chỉ có điều, trên bàn học và giường đều phủ một lớp bụi mỏng.
Trên tường, treo một bức ảnh.
Trong ảnh là một cô bé cười rất ngọt ngào, mặc váy công chúa màu xanh dương, thắt hai bím tóc.
Cô bé ấy… trông hơi giống tôi. Chú Chu Phóng và dì Duyệt Duyệt đứng bên cạnh, cười rạng rỡ vô cùng.
Tôi bước đến bàn học, thấy trên đó có một hộp nhạc.
Tôi nhẹ nhàng mở ra, bài hát “Chúc mừng sinh nhật” vang lên.
Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Tôi giật mình quay lại, thấy dì Duyệt Duyệt đứng ở cửa, tay đang cầm đĩa trái cây, “choang” một tiếng rơi xuống đất.
8
Dì Duyệt Duyệt không mắng tôi.
Dì chỉ vội vã bước tới, ôm chặt lấy tôi vào lòng, cả người run lên bần bật.
Chiều hôm đó, dì Duyệt Duyệt ngồi trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng ấy, kể cho tôi nghe về cô bé trong ảnh.
Đó là con gái của họ, tên là An An.
Hai năm trước, An An vì nhặt một quả bóng lăn ra đường, đã bị một chiếc xe tải vượt đèn đỏ…
Dì Duyệt Duyệt không nói tiếp được nữa, lấy tay che mặt, khóc nấc lên không thành tiếng.
Trái tim tôi cũng đau quặn theo.
Tôi đại khái đã hiểu.
Hiểu được ánh mắt phức tạp của chú Hổ lần đầu nhìn thấy tôi.
Hiểu vì sao chú lại đối xử tốt với tôi như vậy.
Bởi vì tôi… khiến chú nhớ đến An An của chú.
Buổi tối, chú Chu Phóng trở về.
Chú không giận, chỉ bước tới, ngồi cạnh tôi, dùng đôi tay to thô ráp ấy, xoa nhẹ đầu tôi.
Chú chỉ vào An An trong bức ảnh, nói với tôi:
“Miêu Miêu, con bé tên là An An. Nếu nó còn sống, thấy có một em gái đáng yêu như con, nhất định sẽ rất vui.”
Tối hôm đó, chú Chu Phóng mở chiếc tủ luôn khóa kỹ của mình, bên trong toàn là tranh An An vẽ.
Chú nói, An An thích nhất là đi sở thú xem hổ, vì con bé bảo hổ oai phong giống ba.
Chú nói, ước mơ lớn nhất của An An là có một chiếc cặp màu hồng, trên đó có vẽ thỏ con.
Chú nói, đừng sợ, con không phải người thay thế cho An An, con cũng là bảo bối của bọn chú.
Tôi ôm chiếc cặp của mình, nước mắt cứ thế lặng lẽ tuôn đầy mặt.
Tôi không biết “người thay thế” nghĩa là gì, chỉ biết chú và dì bảo họ yêu tôi.
Tôi cũng vậy.