Chương 7 - Mèo Ragdoll Và Những Bí Mật Đằng Sau

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Tờ đơn ly hôn đầu tiên, những vết loang lổ trên đó không phải vết bẩn – mà là nước mắt của tôi.

Tôi dứt khoát kéo mình khỏi hồi ức, hít một hơi thật sâu, rồi mạnh tay đẩy Thẩm Ninh Thần ra ngoài cửa.

Anh ta lại giống như người bị phản bội, tuyệt vọng chất vấn:

“Tôi không hiểu! Tôi yêu em như vậy, đối xử với em tốt như vậy, vì sao em lại không cho tôi một cơ hội?”

“Dù giữa tôi và Thải Vi có chuyện gì đi nữa, thì cô ấy cũng không thể thay thế được vị trí của em trong lòng tôi. Người tôi yêu nhất từ đầu đến cuối vẫn là em mà, Khâu Vũ Trừng!”

Trước kia anh ta nói yêu tôi, tôi từng tin tưởng tuyệt đối.

Giờ thì, tôi chẳng tin nổi dù chỉ một chữ.

Bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu lời lẽ van xin — không phải để níu kéo tôi, mà là để giữ lấy tài sản, giữ lấy công ty của anh ta.

Tôi liếc anh ta, bật cười:

“Mấy lời đó, để dành dỗ Hạ Thải Vi đi.”

“Nếu tôi thật sự là người anh yêu nhất, thì tối hôm đó khi thấy tôi tìm đến, anh đã không ra sức bảo vệ cô ta, biến tôi thành con đàn bà độc ác đánh mèo vì ghen tuông.”

“Cái tát ở công ty tôi vẫn nhớ. Cô ta tự té, rơi vài giọt nước mắt, là anh ép tôi phải xin lỗi.”

“Đúng là tôi vô vị, nhưng tôi không ngu.”

“Lời anh nói, một chữ tôi cũng chẳng tin nữa. Còn tiền của tôi, anh cũng đừng hòng lấy được xu nào.”

Vẫn còn một chuyện — mà tôi chưa trả lời.

Thẩm Ninh Thần từng hỏi tôi tại sao không thể cho anh ta một cơ hội.

Ba mẹ tôi cũng không hiểu.

Rõ ràng tha thứ cho Thẩm Ninh Thần là lựa chọn có lợi nhất với tôi, sao tôi lại nhất quyết không chịu?

Vì… từng yêu quá sâu đậm.

Cho nên, sau khi bị tổn thương, nỗi đau lan ra khắp từng tế bào, mỗi lần nhìn thấy anh ta, tim tôi lại như bị bóp nghẹt đến không thể thở nổi.

Tôi không còn lựa chọn nào khác.

Chỉ có thể buông tay.

Tôi cố ý tránh né mọi thông tin về Thẩm Ninh Thần, chặn toàn bộ tin tức liên quan đến anh ta.

Nửa tháng sau, tôi mới nghe được tình hình gần đây của anh ta qua lời ba mẹ.

Thẩm Ninh Thần bỏ mặc chuyện công ty, suốt ngày mải lo những việc khác, dẫn đến việc công ty lâm vào tình trạng nợ nần chồng chất, bị người khác mua lại với giá rẻ như cho.

Còn Hạ Thải Vi thì chẳng hề bị đưa ra nước ngoài, mà mấy ngày qua vẫn đang nằm viện dưỡng thai, Thẩm Ninh Thần còn thường xuyên đến thăm cô ta.

Ba mẹ tôi không nhịn được mà lắc đầu than thở:

“May mà con quyết tâm không tha thứ cho nó, ba mẹ suýt nữa làm hại con rồi.”

“Công ty thì nát bét, trong đầu còn chỉ biết đến con nhỏ tiểu tam kia, nếu hai đứa mà tái hôn, nó ngoài mặt vờ ngoan, sau lưng chẳng biết sẽ giở trò gì đâu.”

Tôi không buồn đáp lại chuyện liên quan đến Thẩm Ninh Thần, chỉ lảng sang chuyện khác cho qua.

Đúng lúc tôi đang dần buông bỏ quá khứ, bắt đầu nhẹ nhàng nhìn về phía trước, thì Hạ Thải Vi lại bất ngờ tìm đến.

Cô ta không còn chút rạng rỡ, kiêu kỳ như trước, cái bụng từng nhô cao giờ cũng đã xẹp xuống, toàn thân trắng bệch, bệnh tật.

Tôi bỗng nhớ đến con mèo Ragdoll đã biến mất không dấu vết kia.

“Cô tới đây làm gì?”

“Chắc Thẩm Ninh Thần đã nói với cô rồi, căn hộ bên cạnh mà anh ấy tặng cô thực ra được mua bằng tài sản trong thời kỳ hôn nhân, giờ tòa đã xử căn hộ đó là của tôi.”

“Cô không còn quyền sống ở đó nữa.”

Trong mắt Hạ Thải Vi đã không còn vẻ cao ngạo, khiêu khích như trước, cô ta quỳ sụp xuống van xin:

“Chị Vũ Trừng, chị đừng hiểu lầm, em không tới gây chuyện… em tới cầu cứu!”

“Thẩm Ninh Thần điên rồi! Anh ấy… anh ấy mặc kệ công ty sắp phá sản, đưa em vào viện sớm nói là muốn em dưỡng thai. Em tưởng là vì anh ấy thương em, sợ em xảy ra chuyện…”

“Nhưng hoàn toàn không phải vậy!”

“Thai của em vốn bình thường, thế mà đột nhiên lại sảy. Bác sĩ chính điều trị cho em đột nhiên ra nước ngoài mất tích.”

“Em muốn xuất viện, Thẩm Ninh Thần lại ngăn cản, không cho em rời đi. Anh ấy nhất định muốn hại em! Dạo gần đây anh ấy càng ngày càng kỳ quái, cả trong mơ cũng lẩm bẩm gọi tên chị!”

“Chị Vũ Trừng, giờ chỉ còn chị có thể cứu em thôi!”

Tôi ngẩn người, thật sự không hiểu nổi Hạ Thải Vi đang diễn trò gì.

Theo lý, sau khi mất tôi, Thẩm Ninh Thần sẽ dốc hết tình cảm cho cô ta mới phải.

Sao lại quay sang hãm hại?

Tôi nghĩ không ra.

Cũng chẳng muốn phí não vì chuyện của họ.

Tôi lạnh nhạt nói:

“Xin lỗi, tôi và Thẩm Ninh Thần đã không còn quan hệ gì. Chuyện của cô, tự cô lo đi.”

Nói xong định đóng cửa, nhưng Hạ Thải Vi lại bám chặt lấy khung cửa, không chịu buông:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)