Chương 6 - Mèo Ragdoll Và Những Bí Mật Đằng Sau
6
“Bất cứ yêu cầu nào của tôi anh cũng đáp ứng à?”
“Ý anh là sinh nhật tôi muốn anh ở bên, mà anh lại viện cớ tăng ca, rồi ở ngay căn hộ sát vách ân ái với Hạ Thải Vi sao?”
Thẩm Ninh Thần nghẹn lời, nói không nên câu.
Bố mẹ anh ta vội bước ra đỡ lời:
“Vũ Trừng à, chuyện này đúng là lỗi của Ninh Thần, nó đã nhận sai rồi.”
“Chúng tôi cũng đã bàn bạc, sẽ đưa Hạ Thải Vi ra nước ngoài, vĩnh viễn không để cô ta quay lại nữa. Từ nay về sau, bên cạnh Ninh Thần chỉ có một mình con thôi.”
“Chỉ cần con đồng ý tha thứ cho nó, giúp công ty vượt qua giai đoạn khó khăn, toàn bộ tài sản nhà họ Thẩm, chúng tôi sẵn sàng giao cho con quản lý!”
Lời họ vừa dứt, mắt ba mẹ tôi lập tức sáng lên:
“Vũ Trừng, con còn chần chừ gì nữa?”
“Chỉ cần con cúi đầu một chút, nửa đời sau sẽ được sống an nhàn sung sướng, tiền tiêu không hết.”
“Giờ tuy con được chia không ít tiền, không lo ế, nhưng làm sao chắc được người khác không đến chỉ vì tiền? Ai có thể tốt với con như Ninh Thần chứ?”
Thẩm Ninh Thần thậm chí còn cam tâm lập cam kết bằng văn bản:
Chỉ cần anh ta phản bội thêm một lần nữa, tôi có quyền đá anh ta ra khỏi nhà mà không cho một xu.
Thoạt nhìn, việc chấp nhận quay lại với anh ta đúng là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng nét mặt tôi vẫn lạnh băng, đáy mắt chỉ toàn sự dứt khoát:
“Tôi sẽ không tái hôn với anh ta. Cũng không bỏ ra một xu để giúp công ty của anh ta.”
“Tôi mệt rồi, mời các người đi cho.”
“Nếu còn dây dưa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Thấy tôi cứng rắn như vậy, bố mẹ Thẩm Ninh Thần lo đến mức tay chân run rẩy.
Nhưng họ cũng biết con trai mình sai, mà sự giáo dưỡng của họ cũng khiến họ kìm nén không phát tác, chỉ tiếp tục nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Vũ Trừng, con tim của con làm bằng đá à?”
“Bỏ qua chuyện Ninh Thần, mấy năm nay chúng ta đối xử với con thế nào, số tiền bỏ ra cho con nhiều ra sao, con quên hết rồi sao? Ninh Thần dù có lỗi, cũng đâu đến mức không cho nó con đường sống!”
“Con thật sự nhẫn tâm nhìn nó phá sản, nhìn vợ chồng già này khổ đến mức không có tiền chữa bệnh sao?”
Phải công nhận, bố mẹ Thẩm Ninh Thần trước giờ đối xử với tôi rất tử tế, là người đàng hoàng, tôi không nỡ tuyệt tình với họ, nên lùi một bước:
“Tôi sẽ gửi tiền chu cấp cho hai bác hàng tháng, đảm bảo hai bác không phải sống chật vật.”
“Nhưng còn Thẩm Ninh Thần…”
“Tôi nói lần cuối, tôi đối với anh ta giờ chỉ còn ghê tởm. Giữa tôi và anh ta, không có bất kỳ khả năng nào để quay lại.”
Bố mẹ Thẩm lảo đảo rời đi, hai người dìu nhau, từng bước nặng nề.
Trong mắt họ là nỗi thất vọng sâu sắc, nhưng lần này, ánh mắt đó không còn dành cho tôi, mà là hướng về phía Thẩm Ninh Thần.
Ba mẹ tôi tuy cũng từng muốn tôi tái hợp, nhưng suy cho cùng họ vẫn đặt lợi ích của tôi lên hàng đầu, chẳng quan tâm Thẩm Ninh Thần sống chết ra sao.
Thấy tôi kiên quyết như vậy, họ cũng chẳng buồn nói thêm lời nào, quay người rời đi.
Phòng khách rộng lớn, chỉ còn lại tôi và Thẩm Ninh Thần – người vừa bị tất cả quay lưng.
Tôi lạnh nhạt nhìn anh ta:
“Anh còn chưa đi? Định ở lại chờ cảnh sát đến à?”
Thẩm Ninh Thần dường như gom hết can đảm mới ngẩng đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi.
Anh ta có vẻ bình tĩnh hơn trước, quỳ trên sàn, nhích từng bước về phía tôi:
“Vũ Trừng, ở vị trí của anh, có mấy ai là chưa từng phạm sai lầm?”
“Anh thừa nhận, anh có ngoại tình với Hạ Thải Vi, nhưng mà… năm đó em bị thương, không thể cùng anh đi chơi, không thể cùng anh tham gia các hoạt động mạo hiểm, em bảo anh phải làm sao?”
“Em biết mà, anh ghét nhất là cuộc sống lặp đi lặp lại nhàm chán. Anh cần những điều kích thích để duy trì cảm giác sống…”
Tôi không đợi anh ta nói hết, cắt ngang:
“Nên anh chọn cách phản bội tôi?”
“Thẩm Ninh Thần, nếu anh chê tôi nhạt nhẽo, cứ nói thẳng, tôi sẽ buông tay. Nhưng một khi đã phản bội, anh phải trả giá vì điều đó.”
Trong mắt mọi người, tôi là kiểu phụ nữ lạnh lùng, tàn nhẫn.
Nhưng không ai biết, khoảnh khắc tôi phát hiện con mèo Ragdoll bỗng thân thiết lạ thường với anh ta, khi tôi gõ cửa nhà Hạ Thải Vi, lòng tôi đã đau và tuyệt vọng đến mức nào.
Thẩm Ninh Thần tưởng giấu được, nhưng không thể giấu được mùi hương quen thuộc trong căn phòng đó.
Cũng không giấu nổi chiếc vòng hộ thân trên cổ tay của Hạ Thải Vi.
Có lẽ chính anh ta cũng quên rồi – chiếc vòng đó là thứ tôi đã quỳ suốt hai ngày hai đêm tại một ngôi đạo quán linh thiêng để xin cho anh, trước khi chúng tôi cưới.
Vậy mà anh lại đem tặng cho người khác.