Chương 3 - Mệnh Ta Khắc Phu Nhưng Phu Quân Của Ta Lại Không Hẹo Kìa
Mệnh ta kh.ắc phu nhưng phu quân của ta lại không h.ẹo kìa!!!(P3)
Tác giả: 棠小糖
Edit: Lynx
------------------
7
Có người đã ch.ết, hắn còn sống.
Có người còn sống, nàng lại ch.ết.
Chắc hẳn ánh mắt của ta bây giờ còn tuyệt vọng hơn ánh mắt của Ấu Lan ban nãy.
Nói sau lưng người ta, chẳng những bị bắt một lần mà còn bị bắt tới lần thứ hai!
Ta nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, xoay người lao vào vòng tay Vân Cảnh.
"Điện hạ! Cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!"
Vân Cảnh bị ta đ.âm cho hơi loạng choạng, cuối cùng vẫn hắn vẫn đứng vững, hắn vừa cười vừa thở dài xoa nhẹ lên đầu ta.
"Khóc gì chứ."
Ta nắm chặt lấy vạt áo của hắn, tủi thân nói: "Diệu Diệu không muốn ăn ngủ một mình đâu, sau này điện hạ ở cùng với Diệu Diệu có được không?"
Hơi hé mắt, thì thấy Ấu Lan đang đ.iên cuồng nháy mắt với ta.
... Tiểu thư! Có rất nhiều người đang có mặt ở đây, họ đang lắng nghe đấy!
Nhưng trong đầu ta làm gì còn chỗ cho việc thẹn thùng chứ?
Nếu ta không cố gắng bày tỏ tình cảm thì liệu ta còn hy vọng gì nữa không?
Vân Cảnh giật mình, sau đó mỉm cười.
"Được."
Không khác gì sắp ch.ết đuối mà vớ được cọc cả.
Ta càng nhìn càng thấy Vân Cảnh hợp mắt.
Tuy sức khỏe của nam nhân này không quá tốt, nhưng con người không tệ.
Vân Cảnh nghiêng đầu lại ho khan hai tiếng, mới nhẹ nhàng hỏi: "Đúng rồi, nghe nói Thấm Dương Quận chúa cho người gửi thiệp đến, mời nàng đến phủ Quận chúa ngắm hoa đúng không?"
Ta lắc đầu: "Sức khỏe của điện hạ không tốt, nên thần thiếp không có ý định đến đó."
Vân Cảnh mỉm cười: "Ta không sao rồi, hiếm lắm mới có được một bằng hữu tâm đầu ý hợp ở Kinh Thành mà, hay là ta đi với nàng nhé?"
Tuy hắn đã tỉnh lại, nhưng làm sao ta có thể làm khổ hắn đi đến đó cùng ta chứ? Lỡ như hắn lại bị bệnh thì phải làm sao?
Ta đi một mình thì hơn.
Kỳ thật đầu mùa đông này thì làm gì có hoa gì để thưởng thức chứ? Thấm Dương Quận chúa chỉ muốn tìm người đến trò chuyện cùng mình mà thôi.
Nghe nói trong khoảng thời gian này Cố Chi Phương chịu thương chịu khó chạy đến phủ Thái tử, giả vờ đoan trang hiền thục, hành động có chuẩn mực như một Thái tử trắc phi.
Còn Thấm Dương Quận chúa không cưỡi ngựa thì chơi trò ném thẻ vào bình, không ngắm hoa thì lại đi uống rượu.
Nếu so sánh hai bên, có vẻ như Thấm Dương Quận chúa quá kiêu ngạo.
Nhưng ai bảo người ta có một người cha lợi hại chứ?
Cho dù Thái tử có bất mãn như thế nào thì cũng không dám nói gì, hắn ta chỉ có thể bày tỏ sự thiên vị của mình bằng cách ban thưởng thật nhiều thứ cho Cố Chi Phương, như muốn cố gắng lấy lại phần thắng.
"Xùy, mấy thứ hắn ta ban thưởng bổn Quận chúa không thèm để vào mắt đâu, chỉ có mấy người chưa trải sự đời đó mới coi chúng là bảo bối, suốt ngày lấy ra để khoe khoang."
Thấm Dương Quận chúa vừa c.ắn hạt dưa vừa tỏ vẻ ghét bỏ.
Ta chân thành gật đầu.
Đây là sự thật, Thấm Dương Quận chúa được yêu thương chiều chuộng, nàng ấy hào phóng hơn Thái tử rất nhiều.
"À, đúng rồi, ngươi chọn giúp ta xem cái nào đẹp hơn?" Thấm Dương Quận chúa vừa nói, vừa sai người mang một đống cuộn tranh đến.
Người tới là một người trẻ tuổi, mặt mày lãnh đạm, bờ vai săn chắc.
Ta tò mò mở ra nhìn, sau đó tâm tình trở nên vô cùng phức tạp.
Không ngờ ngắm hoa mà Quận chúa nói lại là ngắm nam nhân à?
Tuy sớm nghe nói trong phủ Thấm Dương Quận chúa nuôi một đống trai lơ, nhưng lần đầu tiên ta thấy có người lại dám công khai chuyện này ra ngoài.
Thấy ta không nói gì, Thấm Dương Quận chúa huých cùi trỏ vào người ta.
"Từ lúc biết ngươi lựa chọn gả cho tứ điện hạ, ta đã biết ánh mắt ngươi rất tốt rồi! Mau chọn giúp ta đi!"
Ta: ???
Rốt cuộc người đang khen hay mắng ta vậy?
Ta nhìn một lúc rồi rút một bức ra: "Cái này đi."
Thấm Dương Quận chúa nhìn: "Quý Dương à? Ngươi được đấy, đây là cái tên đầu bảng Thu Phong các, ta phải bỏ ra rất nhiều tiền mới có được đấy!"
Ta hạ giọng: "Thật ra ta cảm thấy mấy người này không bằng người mang cuộn tranh tới..."
Thấm Dương Quận chúa không ngẩng đầu, cười lạnh.
"Làm sao có thể so sánh hắn ta với những người này được, chỉ là một tên ăn mày gia tộc sa sút mà thôi."
Trong phút chốc ta đã biết thân phận của hắn ta... Tiếu Kỳ, con trai độc nhất của Binh bộ Thượng thư tiền nhiệm.
Vài năm trước Binh bộ Thượng thư phạm t.ội lớn, bị xét nhà, cuối cùng Thấm Dương Quận chúa đứng ra bảo vệ Tiếu Kỳ.
Đáng tiếc công tử văn nhã tài hoa năm đó lại sa vào tiện tịch.
Hình như Tiếu Kỳ có nghe thấy, nhưng sắc mặt hắn ta vẫn không thay đổi một chút nào, hắn ta nhìn chằm chằm xuống đất không nhúc nhích.
Thấm Dương Quận chúa cuộn bức tranh kia lại, lúc này nàng ấy mới nhìn về phía thiếu niên kia.
"Đi nói với Quý Dương, tối nay ta sẽ tới tìm hắn ta."
Tiếu Kỳ mím môi, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước: Vâng ạ
Chờ Tiếu Kỳ đi rồi ta mới nói: "Quận chúa đã thích hắn ta, cần gì phải làm như vậy chứ?"
Thấm Dương Quận chúa liếc mắt nhìn ta.
"Chậc, đừng ăn nói bậy bạ, bổn Quận chúa đã định hôn với Thái tử rồi."
Ta: "..."
Lúc trước chọn nam nhân, sao ngươi không nói câu này đi?
Sau khi rời khỏi phủ Quận Chúa, không ngờ ta lại gặp Cố Chi Phương trên đường.
Nàng ta đánh giá ta từ trên xuống dưới, rồi chạm vào chiếc trâm cài san hô đỏ quý giá trên đầu cười đắc ý.
"Sao thế, tứ điện hạ vẫn chưa khỏe hẳn à? Sao ngài ấy không đi cùng tỷ tỷ vậy?"
Ta thở dài.
"Vẫn chưa qua thất tuần của tam điện hạ đâu đấy, ngươi mang cái trâm này có phải... Không thích hợp lắm không?"
Sắc mặt Cố Chi Phương bỗng cứng đờ.
8
Lại nói đến chuyện tam điện hạ t.ự s.át trong ngục, chuyện này vẫn khiến cho người ta phải thổn thức.
Trong cuộc săn bắn mùa thu, sau khi chuyện hắn ta phái người á.m s.át Thái tử bại lộ, Thánh Thượng vô cùng tức giận nhốt hắn ta vào trong thiên lao.
Nhưng việc điều tra vẫn chưa có tiến triển gì.
Nghe nói tam điện hạ dọa tuyệt thực, nói bản thân là bị oan, nhất quyết không chịu nhận tội.
Có lẽ Thánh Thượng nhớ đến chút tình cảm phụ tử nên đã quyết định điều tra lại, đặc biệt sau khi thấy vết thương của Thái tử sắp lành lại và thái độ quyết tuyệt của tam điện hạ.
Hồ sơ vụ án vừa được đưa đến bàn Đại Lý Tự, tam điện hạ đã đ.ập đầu vào tường t.ự s.át.
Cai ngục phụ trách trông coi đêm đó đã uống rượu nên không đi kiểm tra lại, đợi đến khi hắn ta nhận ra có gì đó không ổn thì tam điện hạ đã ch.ết được một lúc lâu rồi.
Trong chuyện này có khá nhiều điểm trùng hợp, nhiều người cho rằng tam điện hạ chột dạ vì thấy Thánh Thượng cho điều tra lại vụ án một lần nữa nên mới t.ự s.át, tuy nhiên cũng có người khác nghi ngờ Thái tử có thể liên quan đến vụ án này.
Dường như "người khác" này bao gồm cả Đương Kim Thánh Thượng.
Không thể trách Thánh Thượng đa nghi được, nguyên nhân chính là vì Thánh Thượng chỉ có bốn vị Hoàng tử, trong đó nhị Hoàng tử yểu mệnh không may mất sớm, tứ Hoàng tử Vân Cảnh lại yếu ớt không thể sống qua tuổi hai mươi, ngũ Hoàng tử nhỏ nhất năm nay mới ba tuổi đến cả việc đi đường còn đi không vững.
Vì vậy người có năng lực cạnh tranh chỉ còn Thái tử và tam Hoàng tử thôi.
Bây giờ tam Hoàng tử là ch.ết theo cách kỳ lạ như vậy khiến mọi người không khỏi không nghĩ nhiều.
Cũng chỉ có người đầu óc đơn giản như tiểu thư Cố Chi Phương mới luôn nghĩ đến việc thể hiện mình trước mặt Thái tử, củng cố địa vị của nàng ta trong tương lai.
Việc Thấm Dương Quận chúa mỗi đêm đều ca hát nhảy múa trong phủ càng ngày càng không coi Thái tử ra gì, không biết hôn ước của bọn họ còn có thể kéo dài đến khi nào nữa.
Cố Chi Phương không khỏi ảo tưởng về vị trí của bản thân.
Nàng ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Thái tử có khả năng đảm nhận vị trí đó hay không?
Sắc mặt Cố Chi Phương nhanh chóng thay đổi, nàng ta bước lên một bước hạ giọng nói: "Tỷ tỷ, cơm có thể ăn bậy nhưng có những thứ không thể nói lung tung được đâu. Tam điện hạ không biết hiếu đễ*, á.m s.át huynh trưởng là hành động xứng đáng bị trừng phạt! Bây giờ ngài ấy sợ t.ội t.ự s.át, còn gì đáng nói nữa chứ?"
*Hiếu đễ: lòng hiếu thảo và tôn trọng huynh đệ
Nàng ta vừa cười lạnh vừa nói, khuôn mặt cũng lộ vẻ đắc ý.
"Ắt hẳn tỷ tỷ còn chưa biết chuyện này đâu nhỉ, lần này Phong Châu gặp bão tuyết, Thánh Thượng đặc biệt phái Thái tử đi kh.ắc phục trận trận thiên tai này đấy."
Trận tuyết rơi dày đặc trong lần săn bắn mùa thu không phải là ngẫu nhiên.
Sau đó ở phương bắc lại xảy ra rất nhiều trận bão tuyết, Phong Châu là nơi bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, mấy vạn dân chúng phải sơ tán đi khắp nơi.
Gần đây có rất nhiều nạn dân Phong Châu đào vong đến Kinh Thành, họ gầy gò ốm yếu ăn mặc rách rưới.
Lúc này Thánh Thượng lại phái Thái tử đi cứu trợ thiên tai, từ một góc độ nào đó thì đây có thể coi là một nhiệm vụ quan trọng.
Tuy nhiên cũng chẳng thể biết được cuối cùng Thánh Thượng chủ động phái người đi làm việc, hay chỉ đơn giản là ngài ấy không còn sự lựa chọn nào khác.
Dù sao thì ngài ấy cũng không thể phái Vân Cảnh đi, đúng chứ? Gió tháng chạp lạnh lắm đấy, Thánh Thượng lại mất thêm một người con trai nữa thì phải làm sao bây giờ?
Chẳng trách Cố Chi Phương lại rêu rao, sự vui vẻ lộ rõ trên khuôn mặt nàng ta kìa.
Ta gật đầu: "Đúng là một việc vất vả."
Trời lạnh giá đất đóng băng, ở nơi đó làm sao mà có lò sưởi ấm áp như ở nhà chứ?
Cố Chi Phương như vừa đấm mạnh vào bịch bông vậy, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, cuối cùng nàng ta lại nhìn ta bằng ánh mắt khinh thường.
"Tỷ tỷ, tốt nhất ngươi nên về nhà chăm sóc tứ điện hạ đi, dù sao thì thân thể của ngài ấy... À, thời gian của hai người sẽ càng ngày càng ít đi, tỷ tỷ nên quý trọng nó."
Ta nhìn nàng ta bằng ánh mắt thương hại.
"Đúng thế, không thể so được với ngươi, thân thể Thái tử và Thấm Dương Quận chúa đều khoẻ mạnh, sau này ngươi có thể hầu hạ bọn họ dài dài."
Cố Chi Phương tức giận đến mức sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, nàng ta giơ tay lên định đánh ta: "Ngươi!"
Một giọng nói điềm tĩnh vang lên, trước khi cái tát của nàng ta kịp giáng lên mặt ta.
"Cố nhị tiểu thư muốn làm gì vậy?"
Cố Chi Phương giật mình quay lại nhìn.
Không biết chiếc xe ngựa đã dừng lại ở đó từ lúc nào, tấm rèm được kéo lên, để lộ nửa khuôn mặt lạnh lùng như ngọc.
Là Vân Cảnh.
9
Đôi mắt đen của hắn lặng lẽ nhìn sang bên này, hắn chỉ đang hỏi một câu vô cùng đơn giản nhưng lại khiến Cố Chi Phương rùng mình một cái.
"Tứ, tứ điện hạ..."
Ta cũng khá bất ngờ, bước chân nhỏ nhắn chạy về phía đó.
"Điện hạ, sao ngài lại đến đây?"
Vân Cảnh nhìn ta.
"Ở nhà một mình chán quá, ta muốn tới đón nàng về."
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Cố Chi Phương, khóe môi hơi cong nhưng trong mắt lại không có ý cười.
"Nếu bổn vương nhớ không lầm thì Diệu Diệu là trưởng tỷ của ngươi nhỉ? Hơn nữa Cố nhị tiểu thư vẫn chưa được gả vào phủ Thái tử đúng không? Ngươi làm như vậy không ổn lắm đâu."
Ngụ ý, nàng ta làm gì có tư cách giơ tay đánh ta chứ?
Cố Chi Phương luống cuống.
Dù nàng ta có kiêu ngạo đến đâu thì địa vị của Vân Cảnh vẫn cao hơn nàng ta rất nhiều, hơn nữa nàng ta vẫn luôn duy trì hình tượng dịu dàng hào phóng, bây giờ nàng ta tự phá hỏng hình tượng trước mặt Vân Cảnh, làm sao nàng ta không căng thẳng cho được?
"Điện, Điện hạ! Dân nữ, dân nữ không có..."
Một trận gió thổi tới, ta vội vàng lên xe chẳng thèm quan tâm đến Cố Chi Phương nữa.
"Điện hạ, chúng ta về sớm đi."
Vân Cảnh nhìn về phía ta, đôi môi mỏng hơi mím lại, giọng nói cũng lạnh lùng hơn.
"Cố Diệu Diệu, mặc dù thân thể ta yếu đuối nhưng ta vẫn có thể bảo vệ phu nhân nhà mình."
Hả?
Tại sao nam nhân này có vẻ tức giận thế nhỉ?
À, cũng phải thôi, Cố Chi Phương dám ra tay với ta, như thế này khác nào đánh mặt hắn đâu chứ?
Ta kéo rèm xuống, sau đó tiến tới nắm lấy tay hắn, kiên nhẫn dỗ dành: "Ngài còn biết thân thể ngài yếu đuối đấy à? Gió lạnh như thế mà còn ở lại vì người như vậy không đáng đâu, nếu ngài ở đó thêm một lúc nữa thì sẽ bị cảm lạnh ngay đấy."
Ngài mà đau đầu sốt cao, thì người làm ấm giường cho ngài là ta chứ còn ai vào đây nữa?
Vân Cảnh sửng sốt im lặng trong giây lát, hắn cụp mắt xuống che khuất biểu cảm dưới đáy mắt.
"Hoàng huynh năng lực xuất chúng nên nàng ta mới có tự tin như vậy. Nếu như ta khỏe hơn thì Diệu Diệu cũng sẽ không phải chịu tủi thân như vậy."
Ta thuận miệng trả lời: "Nàng ta cảm thấy Thái tử tốt, thần thiếp lại cảm thấy điện hạ tốt! Bão tuyết năm nay nghiêm trọng như vậy, việc cứu trợ thiên tai là một công việc vất vả. Chẳng bằng chúng ta cứ ở nhà, thoải mái dễ chịu hơn nhiều có đúng không?"
Không ngờ cái miệng này của ta như được khai quang, một tháng sau, tin tức Bắc Trực lệ tuần phủ* Tưởng Minh phụ trách việc cứu trợ thiên tai đã biển thủ ba mươi vạn lượng bạc.
*Trực lệ tuần phủ: là một vị quan chức trong hệ thống quản lý của Trung Quốc cổ đại. Đây là một vị trí quan trọng, thường được giao cho quan chức cao cấp chịu trách nhiệm quản lý một tỉnh.
Tưởng Minh, là ca ca ruột dòng chính của Tưởng thị, cũng là đại cữu tử (anh vợ) của ông cha hời của ta.
Quan trọng hơn là, ông ta là phụ tá đắc lực của Thái tử.
Đây cũng là lý do vì sao Cố Chi Phương có thể trèo cao gả cho Thái tử, trở thành người nổi bật nhất trong đám quý nữ Kinh Thành, chiếm được vị trí Thái tử trắc phi.
Có khi bây giờ đám quý nữ ấy còn đang thầm vui mừng vì đã thoát khỏi làn sóng rắc rối này ấy chứ.
Sau khi phạm phải t.ội lớn này, không nói đến việc sẽ bị xét nhà vấn trảm, thì từ nay về sau nhà họ Tưởng cũng không thể tránh khỏi sự suy tàn.
Đối với Thái tử thì đây là một tổn thất nặng nề.
Ấu Lan cắt hai cành hoa mai bước vào trong, vừa cắm hoa vừa nói chuyện phiếm: "Nghe nói Thái tử vô cùng giận dữ, thậm chí còn có tin đồn ngài ấy muốn hủy hôn nữa đấy. Mấy ngày qua nhị tiểu thư không ra cửa, nghe nói nàng ta lại đập phá đồ đạc trong phủ."
Chậc.
Không đau lòng mới lạ, cả Kinh Thành ai cũng biết, dù chưa có một hôn lễ chính thức nhưng tình cảm giữa hai người họ vẫn vô cùng sâu đậm.
May mắn thay gần đây Thấm Dương Quận chúa đưa càng nhiều trai lơ vào phủ, vừa có trai đẹp lại vừa thắng hiểm được một ván.
Nếu không sẽ khó coi lắm đấy.
Nhưng không ngờ hôn ước giữ Thái tử và Cố Chi Phương không bị hủy bỏ, thậm chí vài ngày sau đó Thái tử còn quỳ xuống cầu xin thay cho Tưởng Minh.
"Hoàng huynh có tấm lòng nhân hậu, Tưởng Minh đi theo huynh ấy đã lâu, hơn nữa ông ta còn là cậu ruột của Thái tử trắc phi tương lai nữa, sao huynh ấy có thể trơ mắt nhìn ông ta bị chém đầu cơ chứ?"
Vân Cảnh đặt một quân cờ xuống, khẽ than thở.
Ta nghi ngờ nhìn chằm chằm vào bàn cờ, tại sao lại có bốn quân cờ màu đen xếp thành một hàng vậy?
Nam nhân này không lén lút làm gì trong lúc ta đang ăn điểm tâm đâu nhỉ?
Dường như Vân Cảnh có thể nhìn thấu suy nghĩ của ta, dừng lại và bình tĩnh giải thích: "... Diệu Diệu, trên này có tổng cộng mười ba quân cờ, nếu như ta đụng vào chúng thì nàng sẽ phát hiện ra ngay đúng không?"
"... À."
!!!
Chứng tỏ hắn biết tất cả những lần ta trộm cờ, phải không?
Ta chột dạ ho khan một tiếng.
"Điện hạ thật lợi hại! Nếu như sau này đứa nhỏ có thể thông minh bằng một nửa điện hạ thì tốt rồi!"
Động tác trên tay Vân Cảnh hơi khựng lại một chút, nụ cười yếu ớt chợt thoáng qua trên đôi môi mỏng của hắn.
"Giống Diệu Diệu cũng rất tốt."
------------------
Cre ảnh: Game ngộ kiến nghịch thủy hàn