Chương 2 - Mệnh Ta Khắc Phu Nhưng Phu Quân Của Ta Lại Không Hẹo Kìa
Mệnh ta kh.ắc phu nhưng phu quân của ta lại không h.ẹo kìa!!!(P2)
Tác giả: 棠小糖
Edit: Lynx
------------------
4
Lời đồn về tình cảm giữa ta và Vân Cảnh bắt đầu truyền khắp Đại Hạ, đến mức cả Thánh Thượng cũng biết đến, ngài ấy còn đặc biệt mời cả hai đến tham gia săn bắn mùa thu.
Thân là Dực Vương phi, tất nhiên ta có đủ tư cách đến đó, nhưng vấn đề quan trọng nằm ở đây này! Làm sao có thể liên hệ việc săn bắn mùa thu với cái thân thể yếu ớt của phu quân nhà ta chứ?
Đừng nói là cưỡi ngựa hay săn thú, ta sợ hắn đứng trong gió lạnh cuối thu nửa canh giờ thôi, có khi ta phải thủ tiết trước thời hạn mất.
Nhưng không biết Ấu Lan nghe được lời đồn đãi ở đâu, nàng ấy tròn mắt nhìn ta.
"Tiểu thư, nghe nói lần này Tứ điện hạ đi đến đó vì ngài đấy!"
???
"Sao lại nói như thế?"
Ấu Lan bắt đầu đếm: "Từ khi sinh ra tứ điện hạ đã vô cùng yếu đuối, vì vậy ngài ấy chưa bao giờ tham gia săn bắn mùa thu cả. Ba năm trước, Thái tử điện hạ mời một vị danh y đến điều trị thân thể cho tứ điện hạ, quả nhiên tình trạng của tứ điện hạ chuyển biến tốt hơn khá nhiều, thánh thượng vô cùng vui vẻ ban thưởng cho Thái tử, thậm chí còn đặc biệt hạ lệnh để tứ điện hạ đi tham gia săn bắn mùa thu. Cuối cùng tứ Hoàng tử bị cảm lạnh, trở về phải nằm một tháng, suýt chút nữa thì..."
Ấu Lan thấp giọng: "Vì chuyện này mà Thánh Thượng vô cùng tức giận, người nói thẳng rằng người mà Thái tử mời đến chính là một lang băm, Thái tử bị phạt nặng, còn vị đại phu đó thì bị phán lưu đày!"
Tôi: "..."
Hình như chuyện này có gì đó sai sai, mà sai ở đâu ấy nhỉ?
Thật ra nguyên nhân chính vẫn là sức khỏe Vân Cảnh không tốt, nhưng ai bảo hắn sở hữu khuôn mặt giống hệt mẫu phi của hắn đây?
Nghe nói năm đó Dung Phi là mỹ nhân đẹp nhất lục cung, bà ấy luôn được Hoàng Thượng sủng ái. Mặc dù bà ấy có xuất thân bình thường, nhưng nhờ vào khuôn mặt xinh đẹp bà ấy vẫn có thể đứng vững trong hoàng cung.
Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, lúc bà ấy sinh Vân Cảnh bị rong huyết và mất ngay sau đó.
Nghĩ đến đây, có vẻ như Vân Cảnh đáng thương hơn ta một chút.
Ta vẫn nhớ rõ khuôn mặt của mẹ ta, còn Vân Cảnh chưa bao giờ được gặp mẹ.
"Thánh Thượng vốn không có ý định để tứ điện hạ tham gia săn bắn mùa thu lần này, nhưng Tứ điện hạ nói ngài đến Kinh Thành rất lâu rồi mà vẫn chưa được ra ngoài ngắm nhìn Kinh Thành náo nhiệt, ngài ấy nói đây là một cơ hội hiếm có nên muốn đi cùng ngài."
Ấu Lan che miệng lại, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
"Mặc dù sức khỏe Tứ điện hạ không tốt lắm, nhưng ngài ấy đối xử rất tốt với ngài!"
Ta hơi do dự một chút: "Ngươi nói cũng đúng, nhưng những người trong vương phủ này nói nhiều quá..."
Vân Cảnh chưa từng nói với ta những lời đó đâu, tại sao bọn họ còn biết rõ hơn cả chính phi như ta thế?
Ấu Lan chớp chớp mắt: "Vậy ngài không đi ạ?"
"Tại sao lại không đi!" Ta ưỡn thẳng sống lưng: "Điện hạ đối xử chân thành với ta, tất nhiên ta cũng phải như vậy!"
Hu hu hu lâu lắm rồi ta chưa được ăn thịt thỏ nướng, chắc hẳn mấy con thỏ trong khu săn bắn hoàng gia rất mập mạp, có đúng không nhỉ?
...
Ta đoán không có sai chút nào, thỏ trong khu săn bắn rất mập mạp, rất khỏe mạnh, chỉ có một điều tồi tệ là ta bị lạc mất rồi.
Nói đúng hơn là ta và Vân Cảnh bị lạc mất rồi.
Chuyện này kể ra cũng thật khó tin, vốn dĩ ta và Vân Cảnh, một người là ấm sắc thuốc một người giả vờ đoan trang. Cho dù chúng ta có đến khu vực săn bắn thì cũng nên ngồi chơi bài lá trong lều trại ấm áp, chờ ăn... à không, chờ mấy người Thái tử mang chiến lợi phẩm về.
Nhưng có lẽ do thời tiết quá tốt, ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào trong rừng, bóng cây loang lổ và lá rụng xếp chồng lên nhau khiến lòng người bất giác cảm thấy thư thái.
Ta muốn đi nhặt vài cái hạt thông, Vân Cảnh vui vẻ đồng ý.
Ban đầu ta chỉ định di chuyển xung quanh một chút, nhưng ta cứ nhặt rồi lại nhặt, đến khi ngẩng đầu lên thì ta mới phát hiện ra bản thân bị lạc đường mất rồi.
Điều đáng buồn hơn là, tuyết rơi rồi!
"Kinh Thành cũng phải chịu cảnh tuyết lớn như thế này à?"
Ta cố gắng tìm kiếm một hang động rồi trốn vào trong đó, ta hơi hoảng hốt khi nhìn thấy cánh đồng tuyết trắng xóa ở bên ngoài: "Ta cứ nghĩ rằng chỉ được nhìn thấy trận tuyết dày như thế này ở Bắc Mạc chứ."
Vân Cảnh nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta: "Nhớ nhà rồi à?"
Ta gật đầu.
Nhớ chứ!
Ta nhớ đến hồ băng lớn của ta, cũng nhớ những tác phẩm điêu kh.ắc tuyết của ta, nhớ cả thịt thỏ nướng nữa,...
Ta cảm thấy hơi buồn.
Vân Cảnh cười nhẹ: "Nếu sau này có cơ hội, bổn vương sẽ về cùng nàng... Khụ, khụ khụ..."
Một cơn gió lạnh thổi qua, hắn lại ho khan, đôi môi mỏng cũng trở nên tái nhợt.
Ta lo lắng vội vàng bước đến vỗ lưng giúp hắn, nhưng trong lúc ta đang vỗ lưng thì Vân Cảnh bỗng ngã xuống, ngất đi vì kiệt sức.
Ta choáng váng.
Toang rồi, hình như ta có số mệnh kh.ắc phu thật này!
Ngọn núi đã bị lớp tuyết dày bao phủ, Vân Cảnh bị ch.ết cóng ở đây thì phải làm sao bây giờ?
5
Suy nghĩ một lúc, lại nhìn thấy sắc mặt Vân Cảnh càng ngày càng tái hơn, ta c.ắn răng rời khỏi hang động.
Sau đó, ta rút một nhánh cây ra khỏi nền tuyết, tự chế một cái ná rồi săn một con thỏ mang về.
Trong hang động, đống lửa vẫn lặng lẽ cháy, con thỏ bị nướng kêu xèo xèo.
Ta ôm Vân Cảnh xê dịch dần về phía đống lửa, háo hức nhìn món thịt thỏ được nướng chín vàng thơm kia.
Hay là... ta ăn trước nhé?
Ai biết được khi nào Vân Cảnh sẽ tỉnh lại chứ?
Nghĩ đến đây ta vươn tay xé một miếng thịt chân thỏ.
Nhưng mà ta chưa kịp cắn Vân Cảnh đã cử động, sau đó từ từ mở mắt.
Ta lập tức chạy đến: "Điện hạ! Ngài tỉnh rồi!"
Vân Cảnh yếu ớt mỉm cười với ta, sau đó hắn liếc mắt nhìn xuống dưới, hình như ánh mắt hắn dừng lại trên... trên miếng thịt chân thỏ.
Vẻ mặt hắn có chút bối rối: "Diệu Diệu, cái này... ở đâu ra thế?"
Nếu nói thẳng do ta săn thì có vẻ không phù hợp lắm, dù sao thì ta cũng là Dực Vương phi đoan trang dịu dàng cơ mà.
Hình như sức chịu đựng của vị phu quân tay trói gà không chặt này của ta không được tốt cho lắm, ừm, vẫn nên dịu dàng một chút!
Ta lắc đầu nói nhỏ: "Diệu Diệu cũng không biết đâu, thần thiếp ra ngoài nhặt mấy cành cây trở về nhóm lửa, lúc trở về đã thấy con thỏ này ngất xỉu ở bên ngoài cửa hang. Có vẻ như... nó ngất xỉu vì đói nhỉ?"
Vân Cảnh nhìn thịt đùi thỏ bóng loáng, im lặng mất một lúc: "... Chắc là vậy rồi."
Ta cố nén đau lòng đưa miếng thịt ra: "Điện hạ ăn trước lót bụng đi ạ, sẽ có người tìm đến đây nhanh thôi."
Chúng ta bị lạc đường vào buổi chiều mà lúc này sắc trời đã tối đen, có qu.ỷ mới biết được bao giờ mấy thị vệ kia mới tìm được đến đây.
Ta phải giữ mạng cho Vân Cảnh trước!
Vân Cảnh cúi đầu xuống, có lẽ hắn thực sự đói nên vẫn lấy nó.
Ta quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào cái chân thỏ còn lại.
Không thành vấn đề, mỗi người một cái là được!
Nhưng ta chưa kịp hành động, bỗng nhiên Vân Cảnh lại nói: "Bỏng tay đấy, lần sau để ta làm cho."
Ta sững sờ một lúc, sau đó ta nhìn thấy hắn lấy ra một con d.ao găm tinh xảo đẹp mắt, kiên nhẫn c.ắt thịt.
Dù sao thì Vân Cảnh cũng không tham gia cuộc săn bắn mùa thu lần này, nên ta vẫn luôn cho rằng con d.ao găm khảm đầy đá quý đó chỉ là vật trang trí, hắn đeo một con d.ao găm chỉ để giữ thể diện.
Không ngờ bây giờ nó lại có ích!
Ngọn lửa phản chiếu lên khuôn mặt đẹp tuyệt trần của hắn, nhìn hắn giống như một vị thần tiên.
Ta lắc đầu.
Thật lòng mà nói, nam nhân này rất hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của ta, đối mặt với một khuôn mặt như vậy kỹ năng diễn xuất của ta cũng có thể nâng cao từ ba điểm đến bảy điểm ấy chứ.
Chắc là ta bị choáng váng trước sắc đẹp ấy, nên khi Vân Cảnh đưa miếng thịt thỏ thái mỏng đến gần, ta vô thức há miệng ăn luôn.
Sau đó ta vô tình c.ắn phải ngón tay của hắn.
Ta sửng sốt.
Vân Cảnh cũng sửng sốt.
Đến lúc tỉnh táo lại, ta bắt đầu hoảng loạn.
Vân Cảnh khẽ chớp mắt, đột nhiên hắn mỉm cười.
"Sao thế, ăn không ngon à?"
Ta: "..."
Hình như có gì đó không đúng lắm? Nhỉ?
Hiếm khi ta cảm thấy luống cuống như lúc này: "Điện hạ cũng ăn một chút đi, thời tiết lạnh lẽo, ngài nên ăn nhiều một chút cho ấm."
Ta nói thật lòng đấy, bởi vì Vân Cảnh đã ở bên đống lửa lâu như vậy rồi mà bàn tay hắn vẫn lạnh lẽo, chứng tỏ hắn rất sợ lạnh.
Nhưng hệ tiêu hóa của hắn cũng không quá tốt, mới ăn một chút đã dừng lại, dựa nửa người vào bức tường đá phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ta đành cố nén nước mắt giải quyết nốt phần còn lại.
Lãng phí là không tốt, lãng phí là không tốt.
Nhưng mà ta làm việc gì cũng phải có nguyên tắc, đã ăn của người ta thì phải trả lại gì đó cho người ta.
Hình như Vân Cảnh đã ngủ lại, ta chạm vào tay hắn thì thấy bàn tay hắn vẫn còn lạnh.
Sau đêm nay, nếu như hắn không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai, thì liệu ta có thể cảm thấy an ổn được không đây?
Nghĩ đến đây, ta giơ tay cởi y phục của hắn.
Dường như Vân Cảnh nhận ra điều gì đó và mở mắt ra.
Ngọn lửa nhảy múa phản chiếu trong đôi mắt đen của hắn, khiến hắn khó nhìn rõ.
"Diệu Diệu?" Hắn nhẹ giọng hỏi như thể vẫn chưa tỉnh táo lại.
Ta áp sát vào người hắn, lại khoác chiếc áo choàng ta đã may cho hắn trước đó lên, ôm lấy thắt lưng thon gọn của hắn.
Ừm... Hả?
Nam nhân này nhìn có vẻ yếu đuối nhưng hắn vẫn có cơ bụng này...
Ý nghĩ này chỉ xuất hiện thoáng qua trong đầu ta, ta cọ nhẹ lên cổ hắn.
"Thân thể ta rất nóng, cứ để ta sưởi ấm cho điện hạ."
Vân Cảnh không nói gì, nhưng dường như hơi thở của hắn ngưng lại trong giây lát.
Hình như cơ thể hắn nóng hơn ban nãy một chút.
Ta vui vẻ ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy vành tai đỏ ửng của hắn.
Có tác dụng này!
Trông sắc mặt của người này tốt hơn nhiều rồi!
Ta lại ôm chặt lấy hắn cố gắng truyền hơi ấm qua lớp áo lót mỏng.
"Ngài cảm thấy tốt hơn chút nào không?"
Vân Cảnh nhắm mắt lại, hầu kết hoạt động lên xuống, giọng hắn hơi khàn đi.
"... Ừ."
6
Chúng ta ngủ như vậy đến sáng.
Sáng hôm sau ta tỉnh lại thì nhận ra ta đang khoác áo khoác trên người, Vân Cảnh đang đứng ở cửa hang động nhìn ra bên ngoài.
Hắn khoanh tay đứng đó, ánh nắng ban mai chiếu lên người làm cho bóng dáng của hắn càng thêm lạnh lẽo, dường như còn lạnh lẽo hơn cả tuyết đọng ngoài kia.
"Điện hạ?"
Ta sờ vào bộ y phục không biết đã được buộc kín từ lúc nào, rồi ôm áo khoác đi qua, lại nhìn thấy quầng thâm màu xanh nhạt dưới mắt Vân Cảnh.
"Ngài ngủ không ngon à?"
Ta cảm thấy lò sưởi nhỏ như ta rất có năng lực cơ mà!
Vân Cảnh nhếch môi nói: "Không sao."
Hắn chỉ tay ra phía ngoài: "Hình như có người tới đây."
Ta không ngờ người đến lại là Thấm Dương Quận chúa.
Yến Vương giỏi cưỡi ngựa bắn cung, Thấm Dương Quận chúa là trưởng nữ của ông ấy, tất nhiên cũng nổi tiếng có tài năng trong lĩnh vực này.
"Dực Vương điện hạ, Dực Vương phi."
Thấm Dương Quận chúa thấy hai chúng ta còn sống thì thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng tìm thấy các ngài."
Ta khụy gối hành lễ với nàng ấy, lại lo lắng nói: "Điện hạ có thể bị cảm lạnh, kính nhờ Quận chúa tìm thái y đến khám cho điện hạ."
Thấm Dương Quận chúa khoát tay: "Bây giờ không có thái y nào rảnh đâu, nhưng mà đại phu phủ ta cũng đi cùng tới đây rồi, để ông ta khám cho Dực Vương điện hạ một chút đi."
Tất nhiên y thuật của người mà Thấm Dương Quận chúa tin dùng không có gì phải phàn nàn, nhưng mà... Cái gì gọi là bây giờ không có thái y nào rảnh rỗi thế?
Ta không nhịn được mà hỏi ra tiếng, Thấm Dương Quận chúa khoát tay: "À, không có gì đâu, Thái tử điện hạ bị á.m s.át rồi."
Ta: ???
Nếu ta nhớ không lầm, hình như đó là phu quân tương lai của ngài cơ mà?
Có lẽ Thấm Dương Quận chúa cũng nhận ra giọng điệu của mình có vẻ hơi qua loa, nên nàng ấy lại nói thêm một câu: "Ngài ấy chưa chết, chỉ bị đ.âm hai kiếm vào ngực thôi."
Ta: "..."
Vân Cảnh nhíu mày lại: "Đã x.ảy ra chuyện gì?"
"Hình như tam điện hạ làm thì phải." Thấm Dương Quận chúa vừa nói, khuôn mặt lại lộ vẻ ghét bỏ: "Nhát kiếm thứ nhất là đánh lén, không tránh thoát vẫn có thể tha thứ được, nhưng tại sao lại có thể bị đ.âm trúng lần thứ hai cơ chứ?"
Thị vệ và người hầu đứng sau lưng nàng ấy đồng loạt cúi đầu nhìn xuống đất giả vờ như không nghe thấy.
Ta: "..."
Tuy Thái tử trông khá cứng cáp, nhưng hắn ta lại am hiểu đọc sách, trong khi võ nghệ của hắn chỉ ở mức trung bình.
Chẳng trách Thấm Dương Quận chúa lại phản ứng như vậy.
Thân phận nàng ấy tôn quý, hơn nữa ngay cả Đương Kim Thánh Thượng cũng phải kính nể cha của nàng ấy ba phần, vậy thì việc gì nàng ấy phải kiêng dè nữa chứ?
Kể cả khi Thái tử có mặt ở đây, ta tin rằng nàng ấy cũng dám nói điều đó.
Ta bước về phía trước đi theo sau Vân Cảnh, bỗng nhiên tuyết đọng dưới chân hơi lún xuống làm ta suýt ngã.
May mà Vân Cảnh đã kịp thời ôm lấy eo ta.
"Diệu Diệu, không sao chứ?"
Dưới ánh mặt trời, hàng mi dài của hắn khẽ rũ xuống, cơn gió lạnh thổi qua khiến đôi môi hắn lại trắng hơn một chút.
Ta đỏ mặt.
Không phải là thẹn thùng đâu, mà là xấu hổ đấy.
Ta!
Tiểu bá vương tung hoành trốn thôn quê! Vậy mà lại sa sút đến mức phải nhờ ấm sắc thuốc giúp đỡ!
Xấu hổ! Mất mặt quá đi mất!
Ta vội vã ôm lấy cánh tay của hắn: "Không sao đâu, không sao đâu mà, ta rất khỏe mạnh!"
Ánh mắt "nhiều chuyện" của Thấm Dương Quận chúa bắt đầu liếc qua liếc lại giữa hai chúng ta, nàng ấy bỗng nở một nụ cười kỳ lạ.
"Hình như tối hôm qua Dực Vương phi "chăm sóc" Dực Vương điện hạ "vất vả" lắm nhỉ?"
???
Nói thì cứ nói, ngươi cười như vậy làm cái gì?
Vân Cảnh phớt lờ lời nói của nàng ấy, hắn cau mày đưa tay chạm lên trán ta.
"Nàng sốt rồi."
Lúc này hắn mới nhìn về phía Thấm Dương Quận chúa nói: "Làm phiền người của Quận chúa khám cho Diệu Diệu trước."
Thấm Dương Quận chúa tặc lưỡi một tiếng, lộ vẻ mặt tiếc nuối vẫy tay với đại phu ở phía sau.
...
Sau khi trở về, ta mới biết đêm hôm qua đã x.ảy ra rất nhiều chuyện.
Tam điện hạ phái người á.m s.át Thái tử, làm thái tử trọng thương, Thánh Thượng tức giận nhốt tam điện hạ vào thiên lao.
Trong một đêm, triều đình rung chuyển.
Mà ta và Vân Cảnh đã bỏ lỡ nó, vì chúng ta bị mắc kẹt trên núi cả ngày.
Nhưng mà tình trạng của Vân Cảnh cũng không khá hơn là mấy, tuyết dày bao phủ cả ngọn núi, tình trạng của hắn nghiêm trọng đến mức phải nằm dưỡng bệnh trên giường mất nửa tháng.
Ta lo lắng ngồi ngoài sân.
"Ấu Lan, ngươi nói xem, đại hôn của Cố Chi Phương và Thái tử đã bị hoãn lại, liệu ta có phải chuẩn bị tang lễ sớm hơn không?"
Ánh mắt Ấu Lan có vẻ tuyệt vọng.
Ta: "Ngươi cũng cảm thấy như vậy, đúng không?"
Một giọng nói quen thuộc có xen lẫn vài tiếng ho khan vang lên từ phía sau.
"... Bổn vương đã đồng ý sinh một đứa con với Diệu Diệu rồi mà, bây giờ vẫn chưa hoàn thành được, chắc là, khụ khụ, cũng sẽ không..."
------------------