Chương 2 - Mê cung tâm trí
Vậy mà… ông ấy vẫn tìm đến chúng tôi.
Ông ta quỳ sụp trước mặt tôi, van xin: "Con gái, con có muốn nhìn thấy cha bị chém ch.ế.t không? Cha thật sự không còn cách nào khác. Mấy triệu, cha làm sao trả nổi! Bây giờ họ đã nới lỏng, nói rằng chỉ cần con ra ngoài… làm năm năm, là có thể xóa hết nợ cho cha. Chỉ năm năm thôi mà!"
Thế giới xung quanh tôi bỗng trở nên xa lạ, méo mó đến hoang đường.
Cha tôi nước mắt giàn giụa, không ngừng dập đầu trước mặt tôi: "Chỉ năm năm thôi, ngày thường chỉ cần uống thuốc… uống nhiều thuốc vào là sẽ không mang thai. An An, con cứu cha với!"
Mẹ tôi đi làm về, nhìn thấy cảnh tượng này, liền lao vào đánh cha tôi như một con thú bị thương: "Ông không phải là người! Cút ra khỏi đây!"
Hai người giằng co, xô xát. Cha tôi bóp cổ mẹ tôi, ánh mắt long lên sòng sọc vì sợ hãi: "Tôi biết làm sao được! Cô không biết bọn chúng tàn độc đến mức nào đâu. Tôi tận mắt chứng kiến bọn chúng ra tay, chúng thật sự có thể chặt tay người ta, moi nội tạng người ta!"
Mẹ tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng, giống như người sắp ch.ế.t đuối, hơi thở khò khè. Nhưng cha tôi vẫn không buông tay, gân xanh nổi lên cuồn cuộn trên cánh tay. Đúng lúc đó…
Choang!
Cha tôi quay phắt lại, ánh mắt kinh hãi.
Là tôi. Tôi đang đứng đó, giơ trên tay một chiếc cúp.
Dồn hết sức lực, tôi đập mạnh chiếc cúp xuống gáy cha tôi.
Chiếc cúp vô địch Olympic Toán toàn tỉnh, được làm bằng kim loại nặng, đủ sức để lấy mạng người.
Lúc đó, đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn trống rỗng. Cha tôi đưa tay lên ôm đầu. Mẹ tôi hoảng loạn dùng một đoạn dây điện siết chặt cổ ông ta. Bà siết mạnh đến mức hai mắt cha tôi lồi ra. Tôi nhân cơ hội đó, dồn hết sức lực, đập mạnh chiếc cúp xuống thêm lần nữa.
Cha tôi nằm bất động dưới đất. Một lúc lâu sau, mẹ tôi mới run rẩy đưa tay lên mũi ông ta: "Không... không còn thở nữa."
Chúng tôi… đã cùng nhau g.i.ết cha tôi.
Bảo vệ tôi là bản năng của mẹ. Bà ấy muốn bảo vệ tôi, có gì sai? Tôi không muốn bị bán đi, lại có gì sai?
Nhưng nếu báo cảnh sát, chúng tôi sẽ là kẻ có tội. Cả đời sẽ phải mang trên mình tội danh g.i.ết người.
Tương lai của tôi, sự trong sạch của tôi, cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại.
Chúng tôi kinh hoàng, sợ hãi, không biết phải làm gì tiếp theo. Mẹ tôi dè dặt nhìn ra ngoài. Con hẻm nhỏ vắng lặng, chỉ có ánh trăng leo lét.
Ở đầu hẻm… có một người.
Đó là bà Trương, một bà cụ bán tạp hóa.
Nhưng may mắn thay, bà ta bị mù.
Chúng tôi nhét xác cha tôi vào một chiếc bao tải, lê từng bước ra khỏi hẻm. Khi đi ngang qua bà Trương, bà ta bỗng lên tiếng: "Khuya rồi mà mẹ An Nhiên còn đi đâu đây?"
Bà cụ ngồi trong bóng tối, quay lưng về phía chúng tôi. Đôi mắt đục ngầu, vô hồn như không có tròng đen, nhưng lại hướng thẳng về phía chúng tôi.
Mẹ tôi giật mình, tay buông lỏng, chiếc bao tải rơi xuống đất.
Giọng mẹ tôi run lên: "Không… không có gì, tôi… tôi đi đổ rác."
Bà cụ nhìn chúng tôi, vẻ mặt vô cảm.
"Nhưng đống rác này của cô to quá, lại còn… tươi mới nữa. Đổ rác kiểu này thì không được đâu."
Tôi ch.ế.t lặng.
Hóa ra, mắt bà Trương tuy có dị tật bẩm sinh, nhưng bà ta không hoàn toàn mù.
Bà ta chỉ giả mù để hưởng trợ cấp.
Mồ hôi lạnh túa ra khắp người tôi. Nỗi sợ hãi tràn ngập tâm trí, khiến tôi gần như nghẹt thở. Tôi phải làm sao đây? Bà ta sẽ báo cảnh sát? Hay là tống tiền? Nhưng tôi không có tiền, tôi có thể cho bà ta cái gì?
Đôi mắt đục ngầu của bà cụ nhìn thẳng vào tôi.
"Ta có thể giúp các người, nếu các người chịu tin ta."
Kể đến đây, tôi thấy hơi khát nước.
Châu Diệp nghe say sưa, thúc giục tôi kể tiếp. Rõ ràng anh ấy đã bị câu chuyện cuốn hút.
Tôi không vội, mà hỏi ngược lại anh: "Nếu là anh, anh sẽ làm gì?"
Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: "…Chắc anh sẽ đồng ý. Dù sao cũng đã đến nước này rồi, chi bằng liều một phen. Tầm năm 2005, camera đâu có phổ biến như bây giờ, vẫn có khả năng trốn thoát. Nhưng mà… một bà cụ thì có bản lĩnh gì?"
Tôi có vẻ không hài lòng với câu trả lời này.
"Thực ra… không chỉ có một lựa chọn." Nửa khuôn mặt tôi chìm trong bóng tối, khẽ cười.
"Em có hai người, còn bà Trương chỉ là một bà cụ mù lòa, neo đơn."
"Vậy nên… em còn có một lựa chọn khác. Đó là… g.i.ết người diệt khẩu."
Nhìn tôi như vậy, sắc mặt Châu Diệp biến đổi.
Tôi nắm lấy tay anh ấy. Lòng bàn tay anh lạnh toát, ẩm ướt mồ hôi. Tôi xót xa nắm chặt tay anh.
"Giết bà ta. Ý nghĩ đó thật sự đã xuất hiện trong đầu em. Lúc đó, đầu óc em rất rối bời. Có một khoảnh khắc ngắn ngủi, em cảm thấy mình giống hệt cha, chỉ có thể liều lĩnh đánh cược tất cả. Khi bị dồn vào đường cùng, bản năng đánh cược trong mỗi con người sẽ bùng nổ. Trước sự sống còn, ai cũng có thể trở thành một kẻ liều mạng."
"Cuối cùng… em đã chọn tin tưởng bà ta."
Bà Trương bảo chúng tôi kéo xác cha tôi vào bếp và chúng tôi làm theo.
Bà ta hỏi mẹ tôi định xử lý cái xác như thế nào.
Mẹ tôi rất thích xem phim truyền hình, kiến thức về tội phạm của bà chỉ dừng lại ở những cảnh phim phi tang xác ch.ế.t: "Vứt… vứt đi? Vứt xuống biển? Hay bãi rác?"
Những lời nói ngây ngô của mẹ tôi khiến bà Trương cười khẩy.
"Nói nhảm cái gì! Xe đâu? Các người dùng gì để chở? Taxi? Xe buýt? Dùng gì để bọc? Bao tải hay vali? Nhà các người có thứ đó không?"
Mẹ tôi ủ rũ lắc đầu. Những câu hỏi thực tế và sắc bén của bà Trương khiến mẹ tôi không thể phản bác.
"Giờ này mà gọi taxi, chắc chắn sẽ bị người ta nhớ mặt. Các người đến dụng cụ cơ bản cũng không có, làm sao mà phi tang? Vịnh biển gần nhất cách đây một trăm ba mươi cây số!"
"Hơn nữa, bên giám định có thể xác định thời gian ch.ế.t. Một khi điều tra, các người không thể nào thoát tội."
Vậy phải làm sao? Đang lúc tuyệt vọng, bà Trương chậm rãi nói:
"Chuyện này… cũng không khó giải quyết."
"Nếu không còn xác… thì làm sao mà điều tra được nữa?"
Từ hôm đó, bà cụ không còn bán bánh bao chiên nữa, mà chuyển sang bán thịt kho.