Năm tôi học lớp một, có một cô giáo tình nguyện đến dạy ở làng.
Ngay trong tiết học đầu tiên, chị bảo tôi vẽ lại hình ảnh mẹ bị xích bằng sợi xích sắt vào trong vở bài tập.
Sáng hôm sau, một hàng xe chớp đèn đỏ xanh bao vây lấy nhà tôi.
Họ khống chế người cha đang gào thét, phá tung ổ khóa rỉ sét của phòng mẹ.
Tôi thấy mẹ dắt tay chị, chạy về phía một người đàn ông ăn mặc sang trọng, trên mặt nở nụ cười mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Cha tôi nhắm mắt nằm trong vũng máu, tôi cầu xin mẹ cứu cha.
Nhưng mẹ lại hất tôi ra.
“Đừng gọi tôi! Nếu không vì Mộng Mộng, tôi đã không sinh ra con – thứ con hoang!”
Tôi đứng chết lặng. Chị nói, nếu đưa bức vẽ cho cô giáo, mẹ sẽ ôm tôi mà?
Bình luận