Đêm Trung thu năm đó, mẹ tôi – lúc ấy đang mắc ung thư – cố gắng nấu một bàn đầy ắp món ngon, chỉ để giữ lại chút kỷ niệm cho ngày đoàn viên cuối cùng.
Thế nhưng, bố tôi lại chẳng buồn động đũa. Ông thẳng thắn nói với mẹ:
“Xuân Phân, em cần tiền chữa bệnh, con thì còn phải đi học… Anh thật sự… không gánh nổi nữa rồi…”
Mẹ vội vàng đẩy tôi vào phòng, đóng cửa lại, ngăn cách ánh sáng từ phòng khách, nhưng tôi vẫn nghe rõ từng lời.
“Xuân Phân, em chỉ còn sống được nửa năm. Nhưng anh vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình. Thật ra… anh đã có một gia đình khác ở ngoài rồi.”
“Con trai anh đã hai tuổi, biết gọi ‘bố’ rồi. Em đừng trách anh, nhà kia cũng cần có người nối dõi.”
Qua khe cửa, tôi thấy bố đặt một bản thỏa thuận ly hôn trước mặt mẹ:
“Ba mươi ngàn là giới hạn của anh. Em chọn đi, dùng để cứu mạng mình… hay để dành cho con.”
Không ngờ, mẹ đã xé nát bản thỏa thuận đó.
Mà bất ngờ hơn nữa là–bố tôi lại quỳ sụp xuống, khóc lóc cầu xin, hối hận đến phát điên!
Bình luận