Chương 11 - Mảnh Ký Ức Đã Mất

“Chỉ là vừa nghe y tá nói… Tranh Tranh hình như đã rời bệnh viện rồi.”

“Nghe nói… là đi nước ngoài.”

Ngón tay của Tạ Chấp Dã siết chặt lại theo phản xạ, hộp bánh dứa trong tay bị bóp méo nhẹ.

Trái tim anh như bị một bàn tay vô hình siết lại thật mạnh, đau đến mức nghẹt thở.

Thế nhưng gương mặt anh lại không chút thay đổi.

“Còn nữa, anh à…”

Tạ Chi Ngữ nối lời Nguyễn Vi Lan, giọng hơi chói tai làm anh bừng tỉnh khỏi suy nghĩ.

“Em vừa hỏi chị Vi Lan, sau khi anh mất trí nhớ lại lạnh nhạt với chị như vậy, chị ấy không giận à?”

“Rồi chị ấy nói, chỉ cần anh không sao là tốt rồi.”

“Anh nhìn xem.”

Tạ Chi Ngữ làm ra vẻ cảm khái, còn nháy mắt trêu ghẹo:

“Người phụ nữ tốt thế này, có đốt đuốc đi tìm cũng khó mà gặp được. Anh phải biết trân trọng đó nha!”

Tạ Chấp Dã gật đầu qua loa, nhưng trong đầu anh chỉ văng vẳng mãi câu “Tranh Tranh sắp ra nước ngoài.”

Còn “sẽ không quay lại nữa”, có phải… cũng là nói về cô ấy?

“Chấp Dã?”

Nguyễn Vi Lan tinh ý nhận ra anh đang phân tâm, nhẹ nhàng hỏi.

“Anh… không vui vì chuyện Tranh Tranh đi sao?”

Tạ Chấp Dã giật mình, cau mày lại:

“Nói bậy gì thế?”

“Cô ta khiến em bị thương, bây giờ lại chạy mất, đúng là quá dễ dàng cho cô ta rồi.”

Lời vừa thốt ra, tim anh như bị kim đâm một cái, nhói buốt, nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh băng.

Nguyễn Vi Lan thở phào nhẹ nhõm, khẽ kéo tay áo anh:

“Không sao đâu, em vẫn còn ở đây mà.”

“Sau này… chúng ta cứ yên ổn bên nhau, đừng nghĩ đến cô ta nữa, được không?”

Tạ Chấp Dã im lặng một lát, rồi gật đầu:

“Ừ.”

Thế nhưng khi Nguyễn Vi Lan dựa vào vai anh, ánh mắt anh lại bất giác nhìn ra cửa sổ.

Mây trời bị kéo thành một dải dài, như là vệt đuôi của một chiếc máy bay vừa bay ngang qua.

Cái khoảng trống trong lòng anh… dường như càng lúc càng lớn.

Ánh nắng ở Úc lúc nào cũng rực rỡ hơn bình thường.

Tạ Tranh Tranh mở cửa sổ căn hộ, để gió biển mát lạnh thổi qua gò má.

Cô hít sâu một hơi — không khí mang theo mùi muối biển dịu nhẹ và hương hoa phảng phất, hoàn toàn khác biệt với thành phố mưa dầm ẩm ướt mà cô từng sống.

“Hôm nay cảm thấy sao rồi?”

Giọng của Tống Thời Lễ vang lên sau lưng, cùng với tiếng khóa cửa vừa xoay.

Cô quay đầu lại, thấy anh bước vào với một bó hoa hướng dương tươi mới.

Cánh hoa vàng rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“Đỡ hơn nhiều rồi.”

Cô đón lấy bó hoa, ngón tay khẽ chạm vào những cánh hoa mềm mại.

“Vết thương không còn đau lắm nữa.”

Tống Thời Lễ cắm hoa vào bình, thành thạo cắt tỉa từng cành lá.

Suốt hai tháng qua ngày nào anh cũng mang hoa đến cho cô —

Có hôm là cúc họa mi, có hôm là hồng đỏ, hôm nay lại là hướng dương.

Anh không nói những lời ngọt ngào hoa mỹ, chỉ lặng lẽ đặt hoa bên giường cô, như thể đó là chuyện rất đỗi tự nhiên.

“Em không muốn mở tiệm bánh ngọt sao? Anh có tra thử vài mặt bằng tiềm năng.”

Vừa chỉnh hoa, anh vừa nói:

“Đợi sức khỏe em hồi phục hơn chút, chúng ta có thể đi xem thử.”

Tạ Tranh Tranh nhìn nghiêng gương mặt anh, trong lòng chợt dâng lên một tia ấm áp.

Lúc vừa rời khỏi trong nước, cô như một con chim bị thương hoảng loạn.

Dù đã có tiền, có thân phận mới, cô vẫn không yên lòng nổi.

Suốt hai ngày ở Pháp, cô gần như không chợp mắt, luôn có cảm giác chỉ cần một giây bất cẩn, sẽ có người phá cửa xông vào, kéo cô quay về địa ngục cũ.

Vé máy bay xuất ngoại lúc đó là do nhà họ Tạ mua, nên bọn họ biết cô sẽ sang Pháp.

Cảm giác bị người khác nắm rõ địa chỉ như vậy khiến cô sợ hãi, cô liên tục chuyển mình qua nhiều quốc gia, cho đến khi cuối cùng chọn dừng chân ở một thị trấn nhỏ tại Úc.

“Em nghĩ là…”

Cô do dự một chút.

“Em có lẽ vẫn cần nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa.”

Tống Thời Lễ ngừng tay lại, dịu dàng nhìn cô.

“Không vội, tiệm bánh lúc nào cũng ở đó.”

Ánh mắt bao dung của anh khiến Tạ Tranh Tranh chợt cảm thấy áy náy.

Cô biết Tống Thời Lễ vì muốn ở bên cô mà đã chuyển toàn bộ trọng tâm kinh doanh của công ty sang đây.

Nhưng anh chưa bao giờ nhắc đến, cũng chẳng hỏi bao giờ cô mới có thể đón nhận tình cảm của anh.

“Thật ra…”

Cô cúi đầu, khẽ mân mê cánh hoa hướng dương.

“Em đã khá hơn rất nhiều rồi, chỉ là…”

Chỉ là những cơn ác mộng thỉnh thoảng vẫn tìm đến.

Cái lạnh thấu xương của kho đông, những cú roi quất rát lưng, và ánh mắt lạnh lùng của Tạ Chấp Dã…

Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô.

“Tranh Tranh.”

Giọng của Tống Thời Lễ nhẹ nhàng, nhưng mang theo sức mạnh khiến cô thấy yên tâm.

“Em nhìn ra ngoài xem.”

Cô ngẩng đầu theo phản xạ.

Bầu trời ngoài kia xanh trong vắt, vài con hải âu đang chao liệng, từ xa vọng lại tiếng cười đùa trong trẻo của lũ trẻ.

“Ở đây, không ai có thể làm tổn thương em nữa.”

Anh mỉm cười.

“Nên, em cứ từ từ thôi.”

Sống mũi Tạ Tranh Tranh cay cay.

Cô chợt nhớ lại lúc mới đến thị trấn này, ba ngày đầu cô không dám bước chân ra khỏi nhà.

Chính Tống Thời Lễ là người mỗi ngày đều mang những món ăn địa phương khác nhau về cho cô, kiên nhẫn chỉ cho cô biết con phố nào an toàn, siêu thị nào có món tráng miệng hợp khẩu vị nhất với cô.

“Hôm nay có muốn thử tiệm bánh mới mở không?”

Anh đổi đề tài rất đúng lúc.

“Nghe nói tiramisu ở đó ngon lắm.”

Cô chớp chớp đôi mắt có hơi ướt, gật đầu.

“Được.”

Tiệm bánh nằm sát bờ biển.

Dưới chiếc dù trắng, Tạ Tranh Tranh từ tốn thưởng thức miếng tiramisu trước mặt.

Vị đắng nhẹ của cà phê quyện với lớp kem béo ngậy tan trên đầu lưỡi, khiến cô vô thức nheo mắt lại vì hài lòng.

“Ngon không?”

“Ngon.”

Cô gật đầu.