Chương 10 - Mảnh Ký Ức Đã Mất
Nguyễn Vi Lan cũng vội vàng nắm lấy tay anh, giọng mềm mại:
“Chấp Dã… không sao đâu, anh bị mất trí thôi, em không trách anh…”
Đôi mắt cô đột nhiên đỏ hoe, giọng nghẹn ngào đầy uất ức nhưng lại cố gắng bao dung:
“Em tin… trong lòng anh vẫn yêu em, đúng không?”
“Chỉ cần anh muốn, em có thể coi khoảng thời gian lạnh nhạt vừa rồi như chưa từng xảy ra…”
Tạ Chấp Dã đau nhói hai bên thái dương, hình ảnh cô gái giật lấy điếu thuốc trong ký ức chồng lấn lên khuôn mặt ướt nước mắt của Nguyễn Vi Lan trước mắt.
Không hiểu sao…
Anh vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
Lông mày anh khẽ chau lại, ánh mắt đầy do dự.
Nguyễn Vi Lan nhanh chóng nhận ra sự dao động trong anh, lập tức rên khẽ một tiếng, ôm lấy bên hông, nhăn mặt lại:
“Chấp Dã, vết thương của em lại đau rồi…”
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt ngập tràn mong đợi và nũng nịu:
“Anh có thể đi mua cho em bánh dứa không? Loại trước kia anh hay mua ấy… Em ăn
chút đồ ngọt sẽ thấy vui hơn…”
Tạ Chấp Dã khựng người.
Bánh dứa.
Cụm từ đó như một chiếc chìa khóa tra vào ổ khóa ký ức —
Thái dương anh lập tức nhói đau.
Trong đầu bỗng hiện lên một cảnh tượng —
Anh đứng xếp hàng trước tiệm bánh ngọt, tay cầm chiếc hộp giấy nhỏ xinh, về đến nhà, cô gái trẻ lập tức mở ra, cắn một miếng rồi híp mắt cười mãn nguyện.
Miệng còn dính chút vụn bánh mà không hay biết.
Anh trong ký ức quen thuộc giơ tay lau sạch miệng cho cô, cố kìm nén thật lâu mới không hôn lên môi cô.
Anh nhắm mắt lại, rồi mở ra —
Ánh nhìn nghi ngờ trong đáy mắt đã bị anh ép xuống.
Có lẽ… thật sự là anh nhớ nhầm rồi.
“Ừ.”
Tạ Chấp Dã khẽ gật đầu, quay người rời khỏi phòng.
Anh không thấy được ánh mắt mà Tạ Chi Ngữ và Nguyễn Vi Lan trao đổi ngay khoảnh khắc anh xoay lưng, trong mắt hai người đều hiện lên nụ cười mãn nguyện đầy đắc ý.
Khi cánh cửa kính của tiệm bánh ngọt được đẩy ra, chiếc chuông gió leng keng vang lên trong trẻo.
Tạ Chấp Dã đứng trước quầy, hơi bất ngờ khi thấy tiệm trống trơn — nơi từng ngày nào cũng có hàng người xếp hàng dài dằng dặc, hôm nay lại chẳng có lấy một ai.
“Chào anh Tạ!”
Nhân viên tiệm nhận ra anh, ánh mắt sáng lên, thân thiết lấy ra một hộp bánh dứa được gói rất đẹp từ phía sau quầy.
“Hôm nay anh đến đúng lúc ghê, vừa mới ra lò xong đấy!”
Tạ Chấp Dã đón lấy hộp bánh, khi đầu ngón tay chạm vào lớp giấy gói còn ấm, tim anh bất giác khẽ run lên.
“Hôm nay cũng là mua cho bạn gái sao?”
Nhân viên vừa thối tiền vừa cười hỏi.
“Dạo này anh không đến nữa, trước kia tuần nào cũng ghé mà?”
Tạ Chấp Dã khựng tay, ngẩng lên nhìn nhân viên:
“Tôi… thường xuyên đến thế sao?”
Nhân viên hơi ngạc nhiên:
“Dĩ nhiên rồi, lúc thì anh đi một mình, lúc lại dẫn bạn gái theo.”
“Từ nhiều năm trước đã vậy rồi, dù nắng mưa thế nào cũng đến.”
“Chắc anh yêu bạn gái lắm nhỉ? Tôi còn nhớ có lần mưa tầm tã mà anh vẫn xếp hàng mua bánh dứa cho cô ấy.”
Tạ Chấp Dã khẽ nhíu mày, còn định hỏi thêm thì tiệm bỗng có nhiều khách ùa vào.
Nhân viên vội vã nói “Hẹn gặp lại lần sau!” rồi quay sang tiếp khách khác.
Anh đứng trước cửa tiệm, tay xách hộp bánh dứa, trong đầu liên tục hiện lên những mảnh ký ức vụn vỡ.
Anh đúng là từng nhiều lần xếp hàng ở đây.
Và bên cạnh anh, dường như… luôn có một bóng dáng mơ hồ.
Người đó sẽ nhón chân nhìn vào trong, kéo tay áo anh thì thầm:
“Em chỉ muốn bánh mới ra lò thôi.”
Người đó sẽ tranh lấy túi bánh khi anh còn đang trả tiền, hấp tấp mở ra ăn thử.
Nhưng gương mặt ấy, anh lại không sao nhìn rõ được.
Anh cúi đầu nhìn hộp bánh dứa trong tay, ngực bỗng chốc nghẹn lại đến khó thở.
Khi quay lại bệnh viện, cửa phòng bệnh chỉ khép hờ, bên trong vang lên những giọng nói đang cố tình nói nhỏ:
“…Tranh Tranh thật sự đi rồi à?”
“Ừm, nghe nói… hôm qua… lúc em mổ…”
“Thế là cuối cùng cũng…”
“Anh em mình… mất trí nhớ… thật sự không sao…”
Giọng bên trong quá nhỏ, đoạn có đoạn không, khiến Tạ Chấp Dã không nghe rõ,nhưng anh theo bản năng bước chậm lại.
“Sau khi anh mất trí… con tiện nhân Tần Trân đó… em không hiểu… còn không chịu buông tha… cứ như vậy đối xử với em… em thật sự rất mệt…”
“Suỵt, đừng nói nữa…”
“Dù sao thì cô ta cũng đi rồi, sẽ không quay lại nữa đâu.”
Câu cuối cùng ấy lọt thẳng vào tai anh —
Bàn tay Tạ Chấp Dã khựng lại giữa không trung, tim bỗng đập loạn lên.
Anh đẩy cửa bước vào.
Tiếng trò chuyện lập tức ngưng bặt.
Nguyễn Vi Lan và Tạ Chi Ngữ đồng loạt quay đầu lại, sắc mặt cả hai lập tức thay đổi.
“Chấp Dã?”
Nguyễn Vi Lan vội điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười dịu dàng.
“Anh về rồi à?”
Ánh mắt Tạ Chấp Dã đảo qua hai người, giọng anh bình tĩnh:
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu.” Nguyễn Vi Lan tự nhiên đáp: